[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 8


trước sau


Kiều Mộc và Kỳ Anh cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài.
 
Hai người tìm một nhà hàng Michelin ba sao để ăn, sau khi ăn xong bước ra ngoài thì đã gần chín giờ, hai người đều ăn no nên bảo tài xế dừng xe ở bên đường, hai người đi bộ qua đó để tiêu hóa.
 
Hai người tuổi tác tương đồng, tay vòng lấy tay, nói không hết chủ đề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bỗng nhiên, có một chiếc siêu xe dừng bên cạnh hai người, một người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn nhìn bọn họ: “Ôi chao, em Anh à, chẳng phải em nói với anh sẽ không về nước sớm mà?”
 
Kiều Mộc vòng tay Kỳ Anh, rõ ràng cảm nhận được toàn thân em họ cứng ngắc, cô ấy còn nhấc tay lên che mặt.
 
Người đàn ông trong xe huýt sáo: “Không quan tâm anh hả? Được thôi, để anh gọi điện cho anh em.”
 
Cuối cùng Kỳ Anh đã chịu để ý đến đối phương, lao đến trong chớp mắt, nắm lấy bàn tay đang gọi điện thoại của anh ta: “Không được gọi!”
 
Thẩm Ngọc cười: “Bây giờ chịu để ý đến anh rồi à.”
 
Kỳ Anh trừng anh ta, cảnh cáo: “Anh không được phép nói cho anh em biết em đã về, nếu không…”
 
Cô hung dữ làm động tác quẹt tay qua cổ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngọc chẳng để trong mắt, cười cười, nuông chiều xoa đầu cô, sau đó nâng mắt nhìn Kiều Mộc, đáy mắt lướt qua tia kinh ngạc, cười cà lơ phất phơ: “Em Anh à, không giới thiệu bạn em chút sao? Sao trước đây anh chưa từng gặp qua vậy? Em mới quen hả? Xinh đẹp thật đấy.”
 
“Rút lại suy nghĩ không nên có của anh đi, cẩn thận bị…ặc!” Kỳ Anh lại làm động tác quẹt cổ, căn bản không muốn giới thiệu.
 
Cô ấy lùi lại hai bước, vòng tay qua Kiều Mộc: “Nói cho anh nghe, anh không được phép nói cho anh em biết là anh đã từng gặp em đấy. Bọn em đi đây, bye bye.”
 
Kỳ Anh kéo tay Kiều Mộc chạy nhanh về trước, giống như Thẩm Ngọc là một tên ác quỷ vậy.
 
Thẩm Ngọc phì cười, giẫm chân ga đi đến trước mặt hai người, sau đó lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt chính diện của Kiều Mộc.
 
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của Kiều Mộc, trong mắt anh ta có chút hứng thú, nhiệt tình gửi cho Cố Hàn Thanh, chia sẻ với người anh em của mình: “Người anh em thấy thế nào, cô gái bên cạnh em gái chúng ta xinh đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi em gái cậu cách liên hệ với cô ấy đi.”
 

Cố Hàn Thanh đang tập gym ở nhà, điện thoại đặt trên ghế, màn hình sáng lên rồi lại tắt đi, anh không quan tâm nữa mà tiếp tục tập.
 
Sau khi tập xong cơ lưng, người anh đầy mồ hôi ngồi dậy, dưới chiếc áo ba lỗ màu đen lông ngực phập phồng mãnh liệt. Anh lười biếng dựa người bên cạnh máy tập, thuận tay lấy một chiếc khăn lông trắng lau mồ hôi.
 
Khi hơi thở ổn định lại, anh đi đến chỗ ghế để uống nước, rồi lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
 
Người bạn Thẩm Ngọc gửi cho anh một tin nhắn, anh mở khóa màn hình mở ra xem.
 
Anh thấy người phụ nữ trong tấm ảnh thu nhỏ có chút quen mắt, anh lập tức phóng to ảnh ra.
 
Chỉ thấy cô gái trong ảnh mặc một chiếc váy dài màu kem, đang kéo tay em gái của anh chạy bộ trên con đường người qua lại đông đúc. Em gái của anh được chụp có hơi mơ hồ, nhưng khuôn mặt của cô lại rất rõ nét, thậm chí bố cục tấm ảnh cũng rất tốt. Ngoại trừ cô, xung quanh đều rất mơ hồ, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp trong sáng của cô.
 
Khoảnh khắc được chụp kia, chắc cô đã cảm nhận được có người đang chụp mình nên tầm mắt đối diện với ống kính.
 
Khung cảnh này cực kỳ linh động, trái tim của Cố Hàn Thanh không kìm được mà lay động một chút.
 
Yết hầu anh rung lên, cố gắng kiềm chế cảm xúc, mở hội thoại của người bạn: “Người anh em thấy thế nào, cô gái bên cạnh em gái chúng ta xinh đẹp phải không? Cậu giúp tôi hỏi em gái cậu cách liên hệ với cô ấy đi.”
 
Cố Hàn Thanh: “…”
 
Anh im lặng mười giây, gõ từng chữ gửi qua: [Đây là vợ tôi.]
 
Kiều Mộc đưa Kỳ Anh về căn nhà cũ trước, trên đường đi Kỳ Anh nói cho cô biết về người đàn ông ban nãy là ai, cũng nói lý do tại sao cô ấy lại sợ đối phương liên lạc với anh mình.
 
“Chị dâu, nếu anh em biết em đã trở về, anh ấy có hỏi chị thì chị nhất định phải nói tốt giúp em đó, hôm trước em không cẩn thận thôi mà.”
 
Kiều Mộc nhìn tấm ảnh thân mật của Thẩm Ngọc và Cố Hàn Thanh trong điện thoại của cô ấy, không kìm được mà bật cười.
 
Cô lại nhớ đến cốt truyện trong sách, nguyên nhân quan trọng khiến ông nội Cố chấp nhận nguyên chủ gả vào nhà họ nhanh như vậy là bởi vì có rất nhiều người trong giới thượng lưu đồn Cố Hàn Thanh và người bạn từ nhỏ Thẩm Ngọc của mình là một cặp.
 
Ông nội Cố hơi cổ hủ, tuyệt đối không chấp nhận được việc cháu trai mình là người đồng tính, cho nên gặp được người vốn có hôn ước từ nhỏ là nguyên chủ thì lập tức tìm lý do bắt cháu trai kết hôn.
 
Chỉ là ngay đến ông cũng không biết rằng người Cố Hàn Thanh thích chính là cô gái mười sáu tuổi từng ở nhà bọn họ kia. Mới đầu, Cố Hàn Thành chỉ xem nữ chính như em gái, nhưng đến khi nữ chính trưởng thành thì phần tình cảm kia của anh mới dần thay đổi.
 
Nhưng vì nữ chính nhận ba mẹ anh là ba mẹ nuôi, nên tình cảm giữa hai người tự phủ lên một tầng “cấm kỵ”, cả hai đều kìm nén nó, không dám nói ra.
 
Sau này lại xảy ra chuyện ba mẹ Cố Hàn Thanh mất, nữ chính ra nước ngoài, không còn quay về nữa.
 
Chậc chậc, vừa nghe đã thấy có hơi ngược rồi.
 
Trong lòng Kiều Mộc hứng thú, đồng thời cũng biết được tại sao tối hôm đăng ký kết hôn Cố Hàn Thanh lại về nhà, hóa ra là có sự giúp đỡ của Kỳ Anh.
 
Cô cười nói: “Chị biết rồi, em yên tâm đi, chị chắc chắn sẽ nói giúp em.”
 
“Chị dâu, chị thật tốt.” Kỳ Anh vui mừng ôm tay cô.
 
Cùng lúc đó, Lâm Vũ Mông đang nói chuyện với người bạn ở nước Anh của mình, Trình Tâm Nghiên.
 
[Tâm Nghiên à, cậu không biết cô gái đó hôm nay hống hách thế nào đâu! Chẳng phải chỉ có chút tiền thôi sao! Kênh kiệu cái gì chứ! Nếu như cậu còn ở nhà họ Cố, còn giàu hơn cô ta nữa đó! Cậu mới là công chúa được mọi người yêu mến!]
 
Trình Tâm Nghiên dựa người trên ghế, ánh mắt có chút u ám: [Hiện giờ tớ không phải nữa rồi, tớ không còn mặt mũi nào trở về gặp họ nữa.]
 
[Sao lại không có mặt mũi, chuyện đó cũng đâu liên quan đến cậu đâu. Cậu đừng đẩy hết trách nhiệm lên người mình như thế. Theo tớ thấy, bao nhiêu năm nay một mình cậu ở bên ngoài vậy là đủ rồi, cậu nhanh về đi.] Lâm Vũ Mông thường xuyên khuyên bạn mình về nước, chỉ có Tâm Nghiêm trở về làm công chúa nhỏ của nhà họ Cố thì nhà bọn họ mới có thể bám được vào nhà họ Cố.
 
Trình Tâm Nghiên cười giễu cợt: [Bọn họ đâu có gọi tớ về, tớ lấy lý do gì đây? Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, dạo này anh Thanh thế nào rồi? Anh ấy vẫn khỏe chứ?]
 
[Sao tớ biết được anh ấy chứ, tớ cũng không ở chung một vòng quan hệ với anh ấy. Vả lại người lạnh lùng như anh ấy, bạn bè cũng chỉ có mỗi Thẩm Ngọc, mỗi ngày không phải làm việc thì chính là làm việc.]
 
[Anh ấy vẫn thích làm việc như vậy, không biết anh ấy có mệt hay không, nếu mệt không biết có ai quan tâm, chăm sóc cho anh ấy không nữa.]
 
[Vậy cậu mau về chăm sóc anh ấy đi! Những năm nay cậu đi khỏi, bên cạnh anh ấy chẳng có lấy một người phụ nữ, chắc chắn anh ấy còn đang đợi cậu! Tâm Nghiên, cậu mau về đi, lẽ nào cậu không sợ anh ấy bị người phụ nữ khác giành mất sao?]
 
Trình Tâm Nghiêm lay động cắn môi, hai tay nắm chặt điện thoại, rơi vào im lặng, mái tóc dài che đi đôi mắt, sắc mặt u ám.
 
***
 
Khi Kiều Mộc trở về nhà đã gần mười giờ, ánh đèn dưới nền đất trước sân đều sáng lên, Kiều Mộc xuống xe ở trước cửa, một mình xách túi đi vào.

 
Quản gia Trần đi ra đón cô: “Bà chủ, cô về rồi à?”
 
Kiều Mộc cong môi: “Ừ, quản gia Trần, ông không cần đón tôi đâu, trên tay tôi không có gì cả. Mà mấy thứ buổi sáng tôi mua đã giao đến chưa?”
 
“Giao đến cả rồi, đều đã sắp xếp vào phòng thay đồ cho bà chủ.” Quản gia Trần trả lời tận chức tận trách.
 
Kiều Mộc cảm kích: “Cảm ơn ông, mua nhiều như vậy, làm phiền mọi người rồi.”
 
“Đừng khách sáo, là chuyện chúng tôi nên làm mà.” Quản gia Trần đi theo phía sau Kiều Mộc vào nhà.
 
Kiều Mộc đứng thay giày ở bậc cửa, nhìn thấy giày da của Cố Hàn Thanh, cô buồn rầu cắn môi, thầm mắng: “Sao lại về rồi!”
 
Một tổng tài bá đạo thành thục sao suốt ngày về nhà vậy?
 
Không đáng yêu chút nào!
 
Đã nói để cô ở góa cơ mà!
 
“Quản gia Trần, anh Cố đã về rồi à?” Kiều Mộc giả vờ tự nhiên, hỏi.
 
Quản gia Trần gật đầu: “Đúng vậy thưa bà chủ, ông chủ mới tập thể dục xong chưa bao lâu, giờ chắc đang ở phòng ngủ. Có cần tôi thông báo cho ông chủ biết bà chủ đã về không?”
 
“Không cần, không cần đâu, cũng không có gì đáng nói cả.” Kiều Mộc xua tay: “Quản gia Trần, ông đi nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu đây.”
 
“Bà chủ muốn uống trái cây không? Tôi đi gọt một ít nhé? Hay là ăn khuya?”
 
“Không cần đâu, giờ tôi còn no lắm.” Kiều Mộc vỗ bụng, cười nheo mắt từ chối. Hôm nay cô thực sự ăn không nổi nữa, đã cùng em gái Kỳ Anh ra ngoài ăn rất nhiều món ngon rồi.
 
Quản gia Trần thấy cô thật sự không muốn ăn nên không ép buộc nữa, kính nghiệp đưa cô vào trong thang máy: “Nếu bà chủ có căn dặn gì thì cứ gọi điện cho tôi là được, không cần xuống lầu.”
 
“Được, cảm ơn ông.” Cửa thang máy dần đóng lại.
 
Kiều Mộc cảm thán duỗi lưng, chức vụ bà chủ nhà giàu này thật thoải mái, quản gia trong nhà phục vụ chu đáo mọi lúc mọi nơi.
 
Nếu có thể chấm điểm, cô nhất định sẽ chấm cho quản gia Trần một trăm lẻ một điểm, nhiều hơn một điểm cũng không sợ ông ấy sẽ kiêu ngạo!
 
Thang máy lên tới lầu ba, Kiều Mộc bước ra, nhìn sang cánh cửa phòng ngủ bên phải theo bản năng.
 
Trong đầu hiện lên chuyện sáng nay ông nội Cố nói, Cố Hàn Thanh vẫn chưa biết thứ bảy này phải tụ họp gia đình, cô có nên nói anh biết không?
 
Nếu như nói anh biết thì buổi họp này sẽ không tổ chức được nữa.
 
Nhưng nếu không nói, cô sợ sẽ đắc tội với ông chủ, lỡ như anh tưởng cô dùng thủ đoạn muốn công bố quan hệ hôn nhân của hai người ra ngoài thì chẳng phải xong đời rồi sao?
 
Ngày tháng tiêu tiền như nước của cô đều nhờ cả vào ông chủ giàu có này đó. Cho nên tính đi tính lại thì cô cũng xem như đang làm việc cho Cố Hàn Thanh.
 
Vậy… nói?
 
Trong lòng Kiều Mộc đã có quyết định, cô bước chậm rãi đến cửa phòng anh, hít sâu một hơi rồi mới lấy dũng khí gõ cửa.
 
Đợi một lúc cũng không có ai mở cửa, Kiều Mộc úp tai vào cửa nghe ngóng, đáng tiếc phòng cách âm quá tốt nên cô không nghe được gì cả.
 
Chắc anh đang tắm, hoặc là ngủ rồi?
 
Bỏ đi, không mở thì thôi.
 
Kiều Mộc đi về phòng mình, nhưng vẫn tò mò rốt cuộc Cố Hàn Thanh đang làm gì, bèn đi đến ban công kiễng chân nhìn về phía phòng anh, không thấy được gì cả. Có điều đèn phòng ngủ vẫn sáng, chắc là vẫn chưa, mà đi tắm rồi.
 
Đúng lúc cô cũng muốn đi tắm, nên thôi tắm xong rồi nói.
 
Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, Kiều Mộc nhận được điện thoại bàn phòng bên gọi đến, giọng nói từ tính của người đàn ông vang lên: “Ra ban công.”
 
Kiều Mộc ngoan ngoãn trả lời: “Ồ.”
 
Tắt máy đi, cô cúi đầu kiểm tra đồ ngủ một chút, không có chỗ nào không chỉnh tề, bèn chạy bước nhỏ ra ban công. Cô thò đầu ra trước để nghe ngóng tình hình.
 

Kết quả chạm mắt với người đàn ông đang mặc áo choàng tằm cổ chữ V màu đen, ánh mắt đen láy của đối phương cười như không cười: “Chuột à? Lén la lén lút.”
 
Kiều Mộc sờ mũi, ngại ngùng bước ra, nhỏ giọng nói: “Tôi là chuột thì anh chính là con gián!”
 
“Hả? Cô nói gì cơ?” Hai tay Cố Hàn Thanh chống ở thành ban công, thấp giọng hỏi.
 
Kiều Mộc vội vàng lắc đầu, cười nheo mắt nhìn anh: “Không có, anh Cố, anh gọi tôi ra có việc gì thế?”
 
“Chẳng phải cô nhấn chuông cửa phòng tôi trước sao?” Cố Hàn Thanh nhắc nhở cô.
 
Kiều Mộc bừng tỉnh, vỗ trán mình: “Xem tôi này, quên mất rồi. Anh Cố, chuyện là thế này, có một chuyện tôi cảm thấy cần thiết phải báo cáo với anh một chút.”
 
Báo cáo?
 
Cố Hàn Thanh cảm thấy cách dùng từ này có chút đáng yêu.
 
Anh nói: “Có chuyện gì?”
 
Kiều Mộc vội vàng nói chuyện tụ họp gia đình vào thứ bảy này cho anh nghe.
 
Cô tưởng rằng Cố Hàn Thanh nghe xong sẽ thấy ngạc nhiên, sau đó lập tức bày ra vẻ mặt bài xích, rồi cứng rắn từ chối.
 
Nhưng nào ngờ anh rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến nỗi kỳ lạ: “Ồ, tôi biết rồi.”
 
Sau đó anh không nói gì thêm nữa.
 
Kiều Mộc nhướng mày, cái đầu nhỏ nhỏ, dấu hỏi lớn lớn: “Anh Cố, ý anh là sao? Anh biết rồi, sau đó thì thế nào?”
 
“Sau đó cái gì?” Cố Hàn Thanh hơi khó hiểu nhìn cô.
 
Kiều Mộc gấp gáp: “Chẳng phải anh nói chúng ta kết hôn bí mật sao? Nhưng nếu tôi đi gặp họ hàng của anh, mà họ lại đông như vậy, chắc chắn sẽ để lộ tin tức đó.”
 
“Tôi nói kết hôn bí mật là không chủ động tuyên bố với bên ngoài, như vậy thì có liên quan gì đến việc gặp người nhà.”
 
Nếu như Thẩm Ngọc nghe được lời anh nói chắc chắn sẽ cảm thán một hơi, đây tuyệt đối không phải phong cách của anh. Nếu như kết hôn bí mật, ngoại trừ dòng chính ra thì anh tuyệt đối sẽ không muốn để dòng chi biết được. Mà anh hiện giờ lại thay đổi chủ ý như vậy, có lẽ ngay cả bản thân Cố Hàn Thanh cũng không rõ nguyên nhân.
 
Anh chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng của cô gái ở ban công đối diện kia, cảm thấy dẫn cô đi gặp họ hàng cũng không sao cả.
 
Nhưng điều anh không ngờ rằng cô lại để lời nói của anh trong lòng như vậy, một lòng suy nghĩ cho anh.
 
Cố Hàn Thanh bỗng cảm thấy tâm trạng dâng cao, dưới màn đêm đen, khuôn mặt anh tuấn ngược sáng của anh đã dung hòa trong giây lát, giọng nói từ tính dần chầm chậm vang lên: “Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô ba chục triệu tệ nữa.”
 
“Hả?”
 
Chuyển chủ đề cũng nhanh quá rồi, Kiều Mộc ngơ ngác nhìn Cố Hàn Thanh.
 
Cố Hàn Thanh xem là cô cảm động, lại lạnh mặt nhắc nhở: “Nhớ kỹ, nếu cô ngoan ngoãn thì tôi không ngại nuôi dưỡng cô mãi đâu. Nhưng những thứ khác, cô đừng mơ tưởng quá nhiều.”
 
Nói xong, anh lạnh lùng quay người vào phòng.
 
Kiều Mộc: “…”
 
Tại sao cô cảm thấy ban nãy anh chồng của mình có vẻ đẹp thiểu não thế nhỉ?

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện