[full_free]_ông Xã Chẳng Thể Cho Gì Ngoài Tiền

Chương 80


trước sau


Tần Minh Lỵ không ngờ tới có ngày nắm đấm của con trai sẽ nhắm vào cô ta, cô ta sợ tới mức thân thể run lên, kinh ngạc nhìn cậu.
 
Lâm Hưng Uy cũng bị dọa, khó tin nhìn con trai mình.
 
Sau một lúc, Tần Minh Lỵ thẹn quá thành giận đánh xuống sô pha, đứng lên gầm nhẹ nói: “Lâm Tự An, con đang làm cái gì vậy! Không lẽ con muốn đánh mẹ mình sao!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai mắt Lâm Tự An đỏ lên trừng mẹ mình, từ kẽ răng gằn từng câu từng chữ: “Mẹ, nếu như mẹ còn không tôn trọng Miểu Miểu, con cũng không chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
 
“Con… Con…” Tần Minh Lỵ rất muốn mắng con trai tiếp, nhưng đối diện với ánh mắt cậu, cô ta đột nhiên không thể nói ra lời nào được, thậm chí trong lòng còn sợ hãi, cô ta cũng không biết vì sao mình lại sợ hãi lúc con trai tức giận lên như thế.
 
Lâm Hưng Uy cũng biết vợ mình vừa nãy nói sai, tự biết đuối lý, anh ta đứng lên vỗ bả vai vợ mình:“Vợ, em bớt giận trước đã, lời vừa nãy đúng là có chút không ổn thật, nếu như để Cố đại tiểu thư nghe được, đừng nói Tự An theo đuổi con bé, có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.”
 
“Em cũng đâu có nói trước mặt Cố đại tiểu thư, không phải em đang nói với người nhà sao.” Tần Minh Lỵ làm vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai.
 
Tuy rằng chuyện này có chút quá quắt, nhưng con trai cũng không phải trẻ con, cũng đã mười bảy tuổi, cô ta cũng không tin con trai không hiểu chuyện này, cho nên có gì mà không nói được, học sinh ở nước ngoài không biết đã làm chuyện này bao nhiêu lần đâu.
 
“Được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Lâm Hưng Uy đưa mắt ra hiệu với vợ, bảo cô ta chú ý tới biểu cảm Lâm Tự An.
 
Tần Minh Lỵ liếc mắt, lập tức kinh sợ, chỉ thấy ánh mắt Lâm Tự An nhìn cô ta lạnh nhạt vô cùng, giống như đang nhìn người xa lạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta lập tức luống cuống, vội vàng nói: “Không nói nữa, vậy được chưa? Con lên tắm rửa trước đi, chuyện hôm nay tạm thời không nói nữa.”

 
Lâm Tự An không di chuyển, cậu đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm ba mẹ, giọng nói trầm thấp rét lạnh: “Chuyện này con hy vọng sẽ không nghe thấy lần thứ hai, nếu không hai người muốn cái gì, con sẽ giúp hai người huỷ hoại cái đó.”
 
Lâm Hưng Uy và Tần Minh Lỵ sợ hãi trong lòng, không tự chủ được liên tục gật đầu.
“Rồi rồi rồi, không nói, không bao giờ nói nữa, con đi lên trước đi.”
 
Lâm Hưng Uy thúc giục con trai.
 
Lúc này, anh ta không dám đối mặt với con trai ruột của mình.
 
Lâm Tự An hờ hững thu hồi tầm mắt, cất bước lên tầng.
 
Thấy cậu rẽ ở khúc cua, chân Tần Minh Lỵ và Lâm Hưng Uy mềm nhũn đồng thời ngồi xuống sô pha. Sau một lúc lâu, Tần Minh Lỵ ôm lấy cơ thể mình, mở miệng nói: “Chồng, anh có cảm thấy Tự An thay đổi không? Thiếu chút nữa em đã không nhận ra đó là con trai chúng ta rồi.”
 
“Đúng vậy, anh cũng thiếu chút nữa nhận không ra.” Lâm Hưng Uy gắt gao nhíu mày: “Mấy năm nay chúng ta bận bịu lo cho sự nghiệp, hình như đã xem nhẹ quá trình trưởng thành của con, thằng bé dường như rất oán hận chúng ta.”
 
“Sao nó không biết xấu hổ mà đi oán trách chúng ta chứ. Chúng ta không kiếm tiền, nó sẽ có được cuộc sống giàu có hiện giờ sao?” Tần Minh Lỵ rất không vui: “Nó thật là không hiểu chuyện, ba mẹ mấy năm nay vất vả như vậy, chẳng lẽ nó nhìn không ra sao? Nó không giúp chúng ta thì thôi, vậy mà còn bày ra bộ dạng như muốn đại nghĩa diệt thân, tức chết em rồi! Bảo nó theo đuổi Cố đại tiểu thư có gì sai sao, nếu như có thể kết hôn với Cố đại tiểu thư, cả đời này của nó sẽ ổn định hơn. Chẳng phải chúng ta làm mọi thứ đều vì muốn tốt cho nó sao. Nó thì hay rồi, lại còn muốn đánh em. Trái tim em này, bây giờ đã rét lạnh hơn nửa rồi.”
 
Tần Minh Lỵ càng nói càng tức, nhiều năm như thế qua đi, công ty nhà họ Cố càng thêm lớn mạnh, kinh doanh ở nước ngoài cũng mở rộng càng ngày càng lớn. Có thể nói rằng nhà họ Cố chính là trùm ở Hải Thành, thế lực lớn biết bao nhiêu. Có thể liên hôn với gia tộc lớn như vậy đối với Lâm Tự An mà nói, chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại!
 
Cô ta cũng vì suy nghĩ cho con trai thôi mà.
 
Cố đại tiểu thư nhà người ta ngậm thìa vàng từ bé, người cũng trổ mã vô cùng xinh đẹp, tuy nói diện mạo con trai mình cũng không kém, nhưng so sánh thì vốn dĩ đã không xứng với Cố đại tiểu thư nhà người ta. Thử nói xem, nếu như không có chút thủ đoạn, sao có thể thành công?
 
“Thật là cái thằng không biết tốt xấu mà.” Tần Minh Lỵ lại chửi thầm một tiếng.
 
Lâm Hưng Uy vỗ đùi cô ta: “Rồi rồi, đừng nói nữa, vừa nãy nói chuyện này đúng là không ổn, về sau ngàn vạn lần đừng nói nữa. Nếu như truyền tới tai Cố đại tiểu thư, con trai chúng ta sẽ chẳng còn hy vọng nữa đâu.”
 
“…” Lúc này Tần Minh Lỵ mới nhớ lại một chút, cũng biết đã lỡ lời, cô ta chậc một tiếng, hơi thiếu kiên nhẫn: “Đã biết, về sau em sẽ không nói nữa.”
 
Tầng hai, phòng ngủ Lâm Tự An.
 
Cậu đứng tắm dưới vòi sen, ngửa đầu không ngừng xối nước lạnh lên mình, nước lạnh thấm lên da, mang theo từng đợt khí lạnh, nhưng cậu dường như không cảm thấy lạnh, cứ tự hành mình như vậy.
 
Không biết qua bao lâu, cậu tắt vòi nước, yếu ớt cầm khăn tắm quấn quanh hông, tùy tiện lau tóc một chút rồi đi ra.
 
Đi đến bàn sách, cậu kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn khung ảnh ở một bên. Bên trong không phải cậu và ba mẹ, mà là ảnh chụp chung của cậu cùng với Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn.
 
Khi đó bọn họ vừa mới tốt nghiệp tiểu học, chú Cố cùng cô Kiều đưa bọn họ đi du lịch ở bờ biển. Dưới ánh hoàng hôn, cô Kiều vui vẻ vẫy tay bảo ba người bọn họ đứng ở bờ biển, rồi chụp cho bọn họ bức ảnh này.
 
Cố Miểu Miểu đứng ở giữa, hai tay vui vẻ vẫy vẫy, đầu còn hơi nghiêng về phía bả vai cậu. Lúc đó, cậu cũng cười rất vui vẻ, giống như không chút phiền não. Cậu nhớ rõ, khi đó mình vẫn coi Cố Miểu Miểu là em gái, nhưng sau đó lại… Sau khi lên cấp hai thì thay đổi.
 
Ở cái tuổi bắt đầu biết yêu, rung động là chuyện ai cũng đoán trước được.
 

Chỉ là mỗi khi về nhà, nhìn thấy bộ dạng tham lam dối trá của ba mẹ, phần tình cảm này lại trở nên vô cùng nặng nề.
 
Mỗi một ngày trôi qua cậu đều hiểu rất rõ, bản thân không hề xứng với Miểu Miểu.
 
Cho nên… Vẫn xem cô là em gái vậy, dùng thân phận anh trai, nhìn cô trưởng thành rồi kết hôn.
 
Lâm Tự An suy nghĩ, tim cậu bị siết chặt vô cùng khó chịu, giống như bị một bàn tay nắm lấy mạch máu, hô hấp cũng trở nên đứt quãng. Cậu đau khổ nắm chặt cạnh bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Rất lâu sau, cậu cũng đã đè xuống cảm xúc mãnh liệt, yếu ớt bò đến bàn học, tay trái duỗi từng chút về phía khung ảnh, nhưng khi sắp đụng tới thì đột nhiên dừng lại.
 
Ngón trỏ được giơ lên dần dần hạ xuống, cậu nhắm mắt lại, che đi mọi đau thương.
 
*
 
Ngày hôm sau, Lâm Tự An bị cảm nặng, sốt bốn mươi độ, cậu gọi cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ học, một mình đi tới phòng khám truyền dịch.
 
Rồi mới gửi tin nhắn nói chuyện này cho Cố Tư Ngôn biết.
 
Lúc ấy, Cố Tư Ngôn và Cố Miểu Miểu đang trên đường tới trường. Ở ghế sau xe, Cố Tư Ngôn xem xong tin nhắn WeChat, nhíu mày nói: “Tự An bị cảm, hôm nay không đi học.”
 
“Cái gì? Cảm?” Cố Miểu Miểu kinh ngạc thu hồi lại tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nghiêm trọng không?”
 
“Nói là sốt nhẹ, không nghiêm trọng.” Cố Tư Ngôn cho em gái xem khung thoại WeChat.
 
Cố Miểu Miểu xem xong, vội vàng lấy điện thoại của mình ra xem, thấy Lâm Tự An chỉ báo cho anh trai mà không báo cho mình, cô có chút buồn bã nói: “Tại sao anh ấy không báo cho em biết?”
 
Cố Tư Ngôn nói: “Chúng ta luôn ở bên nhau, chắc cậu ấy biết anh sẽ nói cho em.”
 
“Cũng có thể nói cho em, rồi em nói cho anh mà.” Cố Miểu Miểu cắn môi, không hiểu sao rất để ý chuyện này, nhưng cô vẫn để ý đến sức khoẻ của Lâm Tự An hơn, cô vội vàng soạn tin nhắn hỏi Lâm Tự An: [Sao tự nhiên phát sốt, là do tối hôm qua cùng em đi dạo sao? Cho nên mới bị cảm lạnh?]
 
[Không phải, có lẽ tối hôm qua mở nhiệt độ điều hòa thấp nên vậy.] Lâm Tự An đang truyền dịch, dùng một tay trả lời Cố Miểu Miểu.
 
Cố Miểu Miểu đau lòng nói: [Sao anh lại không biết chăm sóc bản thân mình như thế, thời tiết hiện giờ cũng không nóng, anh mở điều hòa làm gì, hiện giờ anh đã hạ sốt chưa?]
 
[Cũng đã hạ rồi, đừng lo lắng cho anh, ngày mai anh sẽ tới trường học.]
 
[Hiện giờ anh đang truyền dịch sao?]
 
[Ừm.]
 
[Chụp em xem.]Cố Miểu Miểu yêu cầu.
 
Lâm Tự An bất đắc dĩ, chỉ có thể chụp cho cô một tấm, nhìn thấy tay Lâm Tự An bị kim đâm, Cố Miểu Miểu càng đau lòng: [Truyền xong thì về ngủ một giấc, đừng mở điều hòa nữa, đắp thêm một cái chăn, người ra mồ hôi sẽ đỡ hơn rất nhiều.]
 
[Ừm, anh biết rồi.] Lâm Tự An thấy Cố Miểu Miểu nói nhiều như thế, khẽ nhếch môi.Kỳ thật bọn họ như vậy cũng khá tốt, cả đời làm bạn bè, ít nhất còn có được sự quan tâm của cô.
 

Giờ khắc này Lâm Tự An hoàn toàn không biết, chuyện tình cảm này không phải cậu muốn như thế nào thì sẽ như thế đấy.
 
Bởi vì hôm nay Lâm Tự An không tới trường học, Cố Miểu Miểu đi học không hề có tâm trạng, hầu như toàn nằm bò mất tập trung. Nhưng có người cứ nhất định đến làm phiền cô vào thời điểm này.
 
Giữa giờ nghỉ trưa, Cố Miểu Miểu nằm sấp trên bàn ngủ, bên cạnh bỗng nhiên có tiếng động, hình như có người kéo ghế của Lâm Tự An ra, cô tưởng Lâm Tự An tới, vui vẻ ngẩng đầu: “Anh đến rồi à.”
 
Nói xong bốn chữ này, cô phát hiện là Tả Trì, lập tức mặt đen: “Sao lại là cậu?”
 
Tả Trì cười đểu: “Cậu tưởng tớ là Lâm Tự An sao? Nhớ bạn cùng bàn thế à, hai người có quan hệ gì vậy?”
 
“Liên quan gì tới cậu?” Cố Miểu Miểu không kiên nhẫn đáp, liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Đứng lên, ai cho cậu ngồi chỗ này.”
 
“Bá đạo thế luôn, ngồi ghế của bạn cùng bàn một chút cũng không được sao?” Tả Trì một tay chống cằm, ung dung nhìn Cố Miểu Miểu: “Hai cậu đang quen nhau hả?”
 
“Cậu bị bệnh tâm thần à, cái gì mà quen với không quen ở đây.” Cố Miểu Miểu không còn lời gì để nói.
 
Tả Trì nhướng mày: “Ồ, vậy là không có quen, cậu độc thân?”

“Tôi nói rồi, liên quan cái rắm gì tới cậu.” Cố Miểu Miểu đẩy Tả Trì: “Mau tránh ra, tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu.”
 
“Đừng như vậy, tán gẫu một chút đi, nếu không sao cậu không hiểu tớ, tớ làm sao theo đuổi được cậu?” Tả Trì nói thẳng ra.
 
Cố Miểu Miểu cười giễu cợt: “Tôi không biết cậu đang nghiêm túc hay là giỡn chơi, nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu không phải gu của tôi, khuyên cậu đừng nên lãng phí thời gian nữa."
 
“Còn chưa có ở chung, sao biết tớ không phải gu của cậu?” Da mặt Tả Trì cực kỳ dày, không hề bị lời nói của Cố Miểu Miểu làm dao động: “Hay là cậu đã có người mình thích?”
 
Cậu ta dùng đầu ngón tay gõ lên bàn Lâm Tự An: “Thích cậu ấy?"
 
“Ai nói tôi thích anh ấy!” Cố Miểu Miểu hoảng hốt trong lòng, không cần nghĩ ngợi phản bác nói: “Chúng tôi là bạn bè, cậu đừng xỉ nhục quan hệ bạn bè của chúng tôi!”
 
“Ồ? Phải không?” Tả Trì cười như không cười đánh giá vẻ mặt của Cố Miểu Miểu, không biết là tin hay không, sau một lúc lâu, cậu ta nói: “Được thôi, nếu cậu đã không thích ai, tớ sẽ theo đuổi cậu. Cố Miểu Miểu, về sau xin chiếu cố nhiều nhé.”
 
Cậu ta thừa dịp Cố Miểu Miểu không chú ý, mạnh mẽ xoa tóc cô.
 
Nếu không phải cậu ta đi nhanh, Cố Miểu Miểu thiếu chút nữa đã đứng lên đánh cậu ta rồi.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện