Edit & Beta: Đoè
Sau khi dùng bữa xong, Tưởng Hàng Đình tự mình lái xe đưa Ninh Chu quay về trường học.
Xe dừng trước cổng Học viện Điện ảnh.
Ninh Chu ngồi ở ghế phụ, tay thắt dây an toàn rồi cúi đầu xuống.
Tưởng Hàng Đình: "Ngày mai tôi sẽ đến đón em."
Ninh Chu vờ như không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nghi hoặc nhìn Tưởng Hàng Đình.
"Nếu em đã đồng ý sẽ thử với tôi, vậy hy vọng rằng các buổi hẹn hò có thể được sắp xếp vào cuộc sống hàng ngày thường xuyên." Tưởng Hàng Đình nói với giọng điệu như đang bàn công việc để khiến bản thân trông trưởng thành và ổn trọng hơn.
Ninh Chu đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vậy......!cho nên hiện tại là chúng ta đang hẹn hò ạ?"
Tưởng Hàng Đình: "Tôi nghĩ rằng hai ta đã đạt được nhận thức chung lúc ở trong nhà hàng rồi."
Khóe miệng Ninh Chu không nhịn được muốn nhếch luôn, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ ngượng ngùng: "Em vẫn thấy không chân thực cho lắm, em chưa từng nghĩ tới ngài Tưởng sẽ trở thành bạn trai mình."
Đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng Ninh Chu, cậu giống như đang đi trên mây, không có cảm giác giẫm trên mặt đất chân thực.
Tưởng Hàng Đình tháo đai an toàn, bỗng nhiên tiến đến gần Ninh Chu.
Ninh Chu ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi mảnh dài khẽ run, đôi môi khẽ hé mở, thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng.
Ánh mắt Tưởng Hàng Đình không tự chủ được rơi xuống trên môi Ninh Chu, hầu kết lên xuống, trong lồ ng ngực có thứ gì đó đang kêu gào ầm ĩ.
Cuối cùng, hắn cúi đầu, đặt lên trán Ninh Chu một nụ hôn vừa kiềm chế vừa dịu dàng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười không giấu nổi: "Bây giờ em đã cảm thấy chân thật chưa? Bạn trai nhỏ của tôi."
Tim Ninh Chu đập loạn xạ, cảm thấy nơi trên trán bị Tưởng Hàng Đình hôn sắp bốc cháy, lan đến tận trái tim.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của Tưởng Hàng Đình sẽ đáp xuống môi mình.
Nụ hôn thì chưa thấy đâu, nhưng lại nghe thấy tiếng lách cách bên tai.
Tưởng Hàng Đình giúp cậu tháo đai an toàn, ánh mắt lướt qua đôi môi hồng nhuận của Ninh Chu, rất muốn dùng đôi môi mình để miêu tả dáng môi của cậu nhóc.
Nhưng không được.
Bé cưng thích những người trưởng thành ổn trọng, vừa mới xác định quan hệ mà hôn môi là quá liều lĩnh, hắn sợ dọa đến em.
Một bàn tay ấm áp đặt lên mái tóc mềm mại của cậu thanh niên nhẹ nhàng xoa xoa: "Được rồi, chúng ta xuống thôi."
Ninh Chu "Dạ" một tiếng, mở cửa xuống xe, trong lòng vẫn còn cảm thấy mất mát.
Đáng tiếc Tưởng Hàng Đình thích người ngoan ngoãn, nếu không thì lúc này cậu đã có thể đè hắn xuống ghế lái, để cho Tưởng Hàng Đình cảm nhật được nhiệt huyết nóng bỏng của tuổi trẻ gòi.
Ở vùng ngoại ô phía nam thành phố A có một ngọn núi Thanh Phong, một đoạn quốc lộ ngoằn ngoèo uốn lượn dài từ chân núi đến l3n đỉnh núi theo hình chữ "chi"(1).
(1) Chi /zhi/ 之.
Vì núi Thanh Phong dân cư thưa thớt, đường quanh co có nhiều khúc cua gấp nên đường cao tốc núi Thanh Phong đã trở thành địa điểm yêu thích của các hội đua xe.
Trong bóng đêm, một chiếc phân khối lớn màu đèn tuyền phát ra tiếng rú lớn, phóng với tốc độ bàn thờ gần như là cua sát vào mặt đường, đám cỏ dại cao đến nửa người bên đường bị gió mạnh quật cho đổ rạp.
Mãi một phút sau khi con xe đầu tiên vút qua, chiếc thứ hai mới gầm rú đuổi theo.
Bấy giờ, đoạn đường đã trở lại cái bình lặng vốn có.
Trên đỉnh núi, chiếc xe đen tuyền lao qua vạch đích trước rồi dừng lại ở cuối.
Một chân chạm xuống, chống xong trên chống mới đứng ra khỏi xe, dưới lớp quần da bó màu đen là đôi chân trông thon dài miên man.
Mũ bảo hiểm được cở ra, mái tóc ướt dính bết vào vầng trán nhẵn nhụi, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Chàng trai về đích đầu tiên, vươn tay rút lá cờ trắng đen cắm ở vạch đích lên, một tay ôm mũ bảo hiểm, một tay vẫy vẫy lá cờ về hướng khán đài trên cao.
Đôi mắt mèo ướt đẫm mồ hôi, kiêu ngạo nhìn quanh lướt một vòng, động tác lười biếng tùy ý.
Giờ phút này, cậu chính là một vị vua, một huyền thoại bất bại.
Trên đài khán giả tràn ngập những tiếng vỗ tay huýt sáo, bọn họ đã bị chàng trai kia làm cho chao đảo.
Dù chỉ là người ngồi xem, nhưng tất cả mọi người đều bị k1ch thích bởi tiếng gầm rú và tốc độ lao phóng bởi chiếc phân khối lớn màu đen tuyền, cùng đó là chút hoảng sợ trong lòng.
Ninh Chu ôm mũ bảo hiểm đi về phía đám đông, mấy người ngày thường vẫn hay chơi với cậu đều tiến lên vui vẻ chào hỏi.
"Anh Chu ngầu vãi!"
"Anh Chu trâu bò(2)!"
(2) Cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này là /liùliùliù/.
Cách đọc của số 666 lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/, hàm ý của từ này là để khen ngợi một người quá giỏi và cực kỳ đỉnh, "trâu bò".
"Anh Chu, chếch tịt, xem nhãi ranh kia còn dám không dám diễu võ dương oai trước mặt chúng ta không!"
......
Giả Vân Gia đưa cho Ninh Chu một chai nước khoáng: "Anh Chu, hôm nay lợi hại quá nhe, so với lần trước còn nhanh hơn một phút."
Ninh Chu nhận lấy, vặn ra, uống một hớp nước, vén tóc mái đẫm mồ hôi ra sau, cười nói: "Hôm nay tâm trạng tốt."
Sau khi xác nhận hẹn hò với Tưởng Hàng Đình, cảm xúc tựa như mắc nghẹn trong lồ ng ngực, hưng phấn vô cùng, muốn tìm một đoạn đường nào đó để trút hết ra, nếu không cậu sẽ hưng phấn đến mức mấy ngày không ngủ nổi mất.
Nhưng mà đêm nay Ninh Chu không định đến đây đua xe, mà do Giả Vân Gia kéo tới.
Nói là có một nhị thế tổ mắt cao hơn đỉnh đầu đến từ núi Thanh Phong, đã đua thắng rất nhiều người, nói thẳng ra là muốn thách đấu với Ninh Chu.
Vậy thì đấu thôi, dù sao Ninh Chu rất cần adrenaline tăng vọt để chuyển hướng sự phấn khích đối với mối quan hệ vừa mới xác định với Tưởng Hàng Đình.
Đang nói chuyện thì một chiếc xe còn lại khác cuối cùng cũng về đích.
Người trên xe còn chưa kịp đỗ đàng hoàng, đã nhanh chóng cởi mũ, đi về phía Ninh Chu, sắc mặt u ám, dáng vẻ thì hùng hùng hổ hổ.
Giả Vân Gia đưa cho Ninh Chu một điếu thuốc.
Cậu ta giải thích: "Làm điều thuốc, như vậy mới có khí thể của ông lớn chứ."
Ninh Chu: "Tao bỏ thuốc rồi."
Mùi nicotin thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến cổ họng Ninh Chu ngứa ngáy, vì thế cậu lấy một cây kẹo m út từ trong túi ra, xé vỏ kẹo bỏ vào miệng.
Đầu lưỡi Ninh Chu li3m quanh chiếc kẹo cứng, viên kẹo xoay tròn trong miệng.
Hơi lạnh vị bạc hà át đi cơn nghiện thuốc lá.
Người kia đã chạy đến trước mặt Ninh Chu, so với cậu còn cao hơn nửa cái đầu, rũ mắt xuống nhìn Ninh Chu: