Edit & Beta: Đòe
Mạc Lâm, ngôi sao sáng trên đường đua của nước M.
Vào mùa hè 2 năm trước, anh ta đã toả sáng ở giải đua của nước M, giành chức vô địch ở hơn chục giải đấu lớn nhỏ chỉ trong hai tháng.
Dù những giải đấu đó mang tính chất không chuyên nghiệp, nhưng ai cũng biết rằng những giải đấu này sẽ là bước đệm cho các đội chuyên nghiệp.
Mà trên thực tế, lúc ấy đã có rất nhiều đội chuyên nghiệp vươn cành ôliu với Mạc Lâm.
Mọi người đều suy đoán rằng Mạc Lâm chắc chắn sẽ gia nhập vào một đội đua chuyên nghiệp và tiếp tục viết nên lịch sử huy hoàng ở các giải đấu.
Nhưng điều gây sốc nhất chính là: Trước khi mùa hè năm đó kết thúc, Mạc Lâm đã chính thức tuyên bố giải nghệ, không còn thấy bóng hình anh ta trên sân thi đấu nữa.
Mạc Lâm đã dùng hai tháng để biến mình trở thành huyền thoại, và cho đến bây giờ, không ai biết huyền thoại này đang ở đâu.
Anh ta tựa như một ngôi sao băng, bay vút qua khiến người ta phải kinh ngạc và thán thục, đồng thời cũng chẳng thể giữ được anh ta ở lại.
Cố Khải nhìn chằm chằm Ninh Chu, không niết hắn muốn nhìn thấy biểu cảm gì trên mặt Ninh Chu, nhưng lại chẳng nhìn ra cái gì.
Hắn đột nhiên hỏi: "Vậy cậu nghĩ thế nào về việc Mạc Lâm đột nhiên giải nghệ?"
"Còn cách nào khác đâu? Dùng mắt mà nhìn thôi." Ninh Chu thờ ơ nhún vai: "Mỗi người đều có dã tâm của mình, có lẽ dã tâm của anh ta không nằm ở đó?"
"Vậy còn cậu?" Cố Khải hỏi cậu: "Dã tâm của cậu ở chỗ nào?"
Hắn đang nhìn Ninh Chu để hỏi vấn đề này, nhưng tựa như cũng chẳng phải hỏi cậu.
Mạc Lâm là người duy nhất trên đường đua khiến Cố Khải phải tâm phục khẩu phục, cũng chính là người duy nhất trong lòng khiến Cố Khải không thể bình tĩnh nổi.
Hơn hai năm trước, Cố Khải cũng vừa mới gia nhập vào league, hắn tuổi trẻ kiêu ngạo, hướng tới chức vô địch.
Nhưng khi gặp được Mạc Lâm, lần nào cũng thua anh ta, lúc đầu hắn vẫn cảm thấy không phục, nhưng mỗi lần so tài với Mạc Lâm, hắn đều không thể vượt qua được bóng lưng ấy, cảm giác bật lực dâng trào mạnh mẽ.
Nhưng bội phục thì bội phục chứ Cố Khải vẫn không bao giờ từ bỏ việc chiến thắng Mạc Lâm.
Hắn cũng đầy tham vọng tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ vượt qua Mạc Lâm, kết quả điều hắn mong đợi lại chính là Mạc Lâm thông báo giải nghệ.
Khát vọng chiến thắng mãnh liệt của hắn không cách nào bộc phát ra được, đúng lúc ấy hắn tốt nghiệp đại học, chuẩn bị quay một tác phẩm tốt nghiệp nên hắn đã mang theo tâm trạng nào vào cảnh quay.
Tựa phim ngắn cũng rất phù với tâm trạng của hắn —— Khát vọng vụt tan.
Có thể tưởng tượng ra hắn có bao nhiêu nỗi oán hận, đoạn phim ngắn quay với cảm xúc mãnh liệt đã thực sự đoạt giải Phim ngắn hay nhất của Kim Ngô Đồng.
Quay lại chuyện chính.
Bất kể cảm giác bất lực trong trận đấu hay khao khát chiến thắng sau đó, nó đều giống như khi đấu với Ninh Chu ngày hôm nay.
Hắn cảm nhận được sự quen thuộc vô cùng mãnh liệt ở Ninh Chu.
Khi ấy trong lòng Cố Khải còn có một chút xúc động, muốn nắm lấy bả vai Ninh chu, tự mình hỏi xem cậu có phải Mạc Lâm hay không, tại sao lúc trước cậu lại biến mất không nói một lời.
Nhưng chính từ thái độ vừa rồi của Ninh Chu khi nhắc đến Mạc Lâm, Cố Khải đã nhận ra dù Ninh Chu có thật sự là Mạc Lâm thì cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng trong đầu hắn vẫn luôn tồn tại một câu hỏi suốt hai năm nay, và hắn vừa mới hỏi ra.
—— Vì sao đột ngột giải nghệ?
Hắn cũng đã nhận được câu trả lời.
—— Bởi vì dã tâm không nằm ở đây.
Về phần những vấn đề đằng sau, chỉ là chấp niệm trong lòng Cố Khải, dù cho hắn có được đáp án cũng không có ý nghĩa gì.
Ninh Chu cũng hiểu đạo lý này, cho nên cậu không định trả lời câu hỏi của Cố Khải, cậu nói: "Anh họ của anh bảo tôi về nhà sớm nên tôi về trước đây."
Nói xong cậu đội mũ bảo hiểm lên, chân dài sải bước về phía chiếc xe, lưu loát quay đầu, con xe phân khối lớn màu đen tuyền gầm rú lao đi dưới màn đêm bao phủ.
Cố Khải ở trên núi hóng gió lạnh thổi một lúc, sau khi ổn định tinh thần hắn cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Mạc Lâm đã rút lui rồi, hắn kéo người ta quay lại để làm gì chứ?
Ninh Chu vừa về đến nhà đã nhắn tin ngay cho Tưởng Hàng Đình.
Chu Tử: Tưởng tiên sinh, em về đến nhà rồi ạ.
Tưởng Hàng Đình không trả lời tin nhắn mà gọi điện trực tiếp.
Tưởng Hàng Đình: "Em về đến nhà?"
Ninh Chu nép mình vào ghế sô pha, đáp: "Dạ."
Im lặng một lúc, Ninh Chu đột nhiên hỏi Tưởng Hàng Đình: "Tưởng tiên sinh, em muốn hỏi anh một chuyện."
Tưởng Hàng Đình cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh đêm rực rỡ, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ về Ninh Chu.
Hắn cong khóe môi, "Hỏi đi."
Ninh Chu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tưởng tiên sinh, nếu như anh mua một sản phẩm, mà về đến nhà rồi mới phát hiện ra nó không giống như những gì đã quảng cáo, vậy anh sẽ làm thế nào?"
Giọng nói của cậu trai rất nhẹ, khó có thể nghe ra được cảm xúc trong đó, tựa như đang thảo luận về một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng ở chỗ Tưởng Hàng Đình không nhìn thấy, bàn tay Ninh Chu đang nắm chặt lấy sô pha, thậm chí cậu còn nín thở chờ đợi câu trả lời của Tưởng Hàng Đình.
"Hàng không giống như đã quảng cáo sao?" Tưởng Hàng Đình dừng một lúc, luôn cảm thấy hơi chột dạ, không dám trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: "Nếu là em thì sao? Em sẽ làm thế nào?"
Tưởng Hàng Đình trở nên lo lắng.
"Em không biết." Ninh Chu quơ quơ chân, lại đưa ra một ý kiến khác: "Nhưng nếu em là một thương gia, em sẽ nói với khách hàng: Hàng đã được giao đến, không nhận đổi trả.
Sau đó em sẽ cung cấp cho khách hàng một dịch vụ hoàn hảo, để khách hàng yêu thích món hàng đó và sẵn sàng chấp nhận nó."
Đến câu cuối cùng, giọng điệu của chàng trai càng trở nên kiên quyết hơn.
Tưởng Hàng Đình cười, "Đây chính là lời em nói."
Ninh Chu không biết tại sao: "Dạ?"
"Hàng đã được giao đến, không nhận đổi trả." Tưởng Hàng Đình nói: "Cũng chính là thái độ của tôi."
Dù rằng không nhận được câu trả lời trực tiếp của Tưởng Hàng Đình, nhưng sợi dây căng thẳng trong lòng Ninh Chu cũng đã thả lỏng.
Ninh Chu: "Tưởng tiên sinh, em nhớ anh."
Tưởng Hàng Đình hơi sửng sốt, khoé môi cong lên càng sâu: "Tôi cũng nhớ em."
Hai người họ im lặng một lúc.
Khi một lần nữa lên tiếng, giọng của Tưởng Hàng Đình có chút khàn khàn, hắn nói: "Chu Chu, về phòng rồi mình gọi video nhé?"
Tưởng Hàng Đình: "Hử?"
Ninh