Edit & Beta: Đòe
Ninh Trường Hùng nhìn phản ứng của những người có mặt, càng không khỏi cảm thấy đắc ý.
Ông ta làm bộ làm tịch mà khụ khụ, nói với Tưởng Hàng Đình: "Hàng Đình, nếu đã tới rồi thì ở lại uống một chén rồi hẵng đi nhé?"
Tưởng Hàng Đình còn chưa kịp trả lời đã cảm nhận được Ninh Chu dồn hết lực dựa vào mình, cậu đu trên người hắn rồi còn cọ cọ đầu lên cổ hắn, miệng thì lẩm bẩm nói: "Tưởng tiên sinh, chúng ta về nhà thôi."
Tưởng Hàng Đình vì hành động của Ninh Chu mà dở khóc dở cười, hắn vòng tay qua eo Ninh Chu, đỡ cậu nói: "Được, chúng ta về nhà nhé."
"Tôi sẽ không ở lại." Sau đó hắn nói với những người khác trong phòng riêng: "Chu Chu say rồi, tôi đưa em ấy về nhà trước, xin lỗi không tiếp được."
Ninh Trường Hùng cau mày, ông ta cảm thấy Tưởng Hàng Đình không cho mình mặt mũi. Nhưng cũng không dám nói gì trước mặt Tưởng Hàng Đình, thế nên ông ta liếc mắt với Ninh Chu, ý bảo cậu mở miệng để Tưởng Hàng Đình ở lại.
Nhưng vào lúc này, Ninh Chu đang rúc vào trong ngực Tưởng Hàng Đình, gáy cậu quay về phía Ninh Trường Hùng, hoàn toàn không nhìn thấy ám chỉ của Ninh Trường Hùng.
Ninh Trường Hùng có hơi tức giận rồi, ônhg ta cho rằng Ninh Chu chỉ đang giả say vì suốt quá trình ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, sao có thể không biết Ninh Chu chỉ uống một ly rượu?
Đùa đấy à? Chỉ một chén mà đã say?
Nhưng vì trong phòng còn những người khác nên Ninh Trường Hùng không dám nói gì, chỉ vờ ra dáng một ông bố tốt dặn dò Tưởng Hàng Đình lái xe về nhà cẩn thận.
Tưởng Hàng Đình gật đầu với ông ta rồi ôm lấy Ninh Chu rời đi.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng mới trở nên sôi nổi hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ninh Trường Hùng lần này đã trở thành trung tâm cuộc trò chuyện, âm dương đan xen, còn có khen ngợi cùng nịnh nọt.
Ninh Trường Hùng nhận đơn thanh toán cho toàn bữa, nụ cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
- -
Bên kia, Tưởng Hàng Đình đưa Ninh Chu đến bãi đỗ xe.
Một tay hắn ôm Ninh Chu, một tay hắn mở cửa ghế phụ,đang định đỡ cậu lên xe thì Ninh Chu cứ như con bạch tuộc tám chân bám chặt lấy Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình dỗ cậu: "Chu Chu ngoan nhé, chúng ta lên xe về nhà nào."
Ninh Chu không nghe, môi cậu bắt đầu từ cổ Tưởng Hàng Đình hôn lên từng chút một.
Mỗi cái hôn giống như một ngọn lửa, đốt cháy cơ thể Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình hô hấp càng trở nên nặng nề: "Chu Chu, chúng ta về nhà nào em."
Lúc này, nụ hôn của Ninh Chu đã lan đến trên tai Tưởng Hàng Đình, cậu lè lưỡi li3m vành tai hắn rồi cười nhẹ nói: "Em thấy rồi nhá."
"Em thấy cái gì cơ?" Tưởng Hàng Đình siết chặt động tác trên tay để Ninh Chu càng gần mình hơn, hắn cụp mắt xuống nhìn chằm chằm Ninh Chu đang đỏ mặt vì say, hầu kết lên xuống.
Ninh Chu đã vươn tay kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình, giọng nói như một cái móc câu: "Em nhìn thấy hộp bao với gel bôi trơn trong xe rồi, Tưởng tiên sinh bỏ vào từ khi nào á?"
Ninh Chu luôn rất thoáng với loại chuyện này, giờ cậu còn hơi có men say trong người nên càng không biết ý tứ là gì.
Ngón tay trắng nõn sau khi kéo cà vạt của Tưởng Hàng Đình xuống, cậu ngẩng đầu lên cắn hầu kết của hắn. Nhưng lại không nỡ cắn mạnh mà chỉ nhẹ nhàng dùng răng cọ cọ.
Sau khi để lại dấu của mình trên hầu kết, Ninh Chu mới hài lòng ngước mắt lên, đôi mắt mèo đen láy ẩm ướt nhìn chăm chú Tưởng Hàng Đình.
"Tưởng tiên sinh, anh không muốn sao?" Ninh Chu hỏi.
Ánh mắt đen tối của Tưởng Hàng Đình rơi vào trên môi Ninh Chu, giọng hắn khàn khàn: "Lên xe."
Ninh Chu thành công mỉm cười, thoát khỏi lồ ng ngực Tưởng Hàng Đình, bò lên xe.
Chỉ chốc lát sau Tưởng Hàng Đình cũng đã có mặt trên xe, Ninh Chu tìm thấy hộp áo mưa mà hắn giấu trong xe, mở hộp ra, cắn gói chiếc áo mưa chưa mở, nhướng mày nhìn Tưởng Hàng Đình.
Tưởng Hàng Đình "mặc áo mưa" rồi hôn lên môi Ninh Chu.
Động tác trên tay vẫn không dừng, bật chốt hạ thấp ghế xuống.
......
Ở một góc bãi đỗ xe ngầm, có một chiếc ô tô lắc lư nhẹ nhàng, phải rất lâu sau mới dừng lại.
--
Ninh Chu ngồi ở ghế phụ, người ướt đẫm mồ hôi, gần như đã tỉnh rượu, dáng vẻ lười biếng.
Tưởng Hàng Đình mở một chai nước khoáng đưa cho cậu, hắn biết có lẽ cổ họng của Ninh Chu lúc này đã không chịu nổi rồi.
"Không động đậy." Giọng Ninh Chu khàn khàn, sau cơn cực kh0ái đã để chút lại di chứng, cổ họng khô khốc, hơi không thoải mái.
Tưởng Hàng Đình lập tức hiểu ý, cúi người đút chút nước cho Ninh Chu.
Dòng nước lạnh chảy vào họng, Ninh Chu cảm thấy đã dễ chịu hơn.
Tưởng Hàng Đình thấy dáng vẻ bị ép khô của cậu mà không khỏi bật cười: "Là em quyến rũ anh trước mà."
Ninh Chu cười khẩy, Tưởng Hàng Đình chắc chắn là được lợi rồi còn khoe mẽ.
"Được rồi." Tưởng Hàng Đình hôn lên đôi môi trầy da của Ninh Chu: "Giờ mình về nhà, nhé?"
Ninh Chu không muốn nói chuyện, gật đầu.
Tưởng Hàng Đình khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, ôm Ninh Chu đang sắp ngủ say về nhà.
Lúc bọn họ về đến tiểu khu, Ninh Chu đã ngủ mất rồi. Tưởng Hàng Đình không đành lòng đánh thức Ninh Chu nên bế cậu vào nhà.
Về đến nhà, Tưởng Hàng Đình lại bế Ninh Chu vào phòng tắm tắm rửa, trong lúc đó Ninh Chu có tỉnh lại một lần nhưng nhìn thấy là Tưởng Hàng Đình, cậu yên tâm chìm vào giấc ngủ.
- -
Sau hôm đó, ngày nào Ninh Chu cũng đi làm đúng giờ, yên phận ngồi trong phòng làm việc của mình, không can thiệp vào việc quản lý của Ninh thị, như thể cậu là một cỗ máy ký tên vô cảm.
Nhưng phòng làm việc của Ninh Chu lại có không ít khách đến thăm, các giám đốc điều hành và giám đốc cấp cao của công ty đều ra vào mỗi ngày.
Ninh Trường Hùng cũng chú ý đến việc này nhưng trợ lý mà ông ta cài ở chỗ Ninh Chu nói rằng là cấp trên và giám đốc chủ động đến thăm Ninh Chu, thường xuyên ra ngoài mà không nói một lời.
Ninh Trường Hùng không thấy có gì ngạc nhiên, ông ta chỉ cho là những người đó muốn tạo dựng quan hệ với Tưởng Hàng Đình thông qua Ninh Chu.
Từ sau khi Ninh Chu dẫn Tưởng Hàng Đình về nhà, tập đoàn Tưởng thị không còn nhắm vào Ninh thị nữa, mọi vấn đề mà Ninh thị gặp phải trước đó đều được giải quyết.
Nhiều dự án được đầu tư trước đây cũng phát huy hiệu quả rất tốt trong giai đoạn này, Ninh thị thu thu được nhiều lô hàng tốt, toàn bộ Ninh thị đang từng bước hướng tới mục tiêu thịnh vượng.
Khó khăn đã được giải quyết, công ty lại kiếm được tiền và Ninh Trường Hùng có nhiều vốn hơn để thực hiện các dự án khác.
Vừa hay trong khoảng thời gian trước Ninh Trường Hùng có hứng thú với một dự án nhưng khi ấy không có đủ kinh phí nên chỉ có thể nhìn. Còn giờ thì phần lớn vốn của công ty đã được hồi lại, ông ta cảm thấy mình có thể tựa lưng vào cái cây cổ thụ Tưởng thị để tận hưởng bóng mát nên đã nghiến răng nghiến lợi đầu tư một số tiền lớn vào dự án này.
Tục ngữ có câu người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cho nên Ninh Trường Hùng