Lý Do Hỉ, Thập Dương và Lý Viên Viên bị tách ra nhốt trong hoàng cung ba ngày.
Hai ngày đầu, nàng còn lo lắng đề phòng, đến ngày cuối đã hoàn toàn yên tâm, đầu vẫn là đầu của mình, không hề xảy ra bất cứ biến hóa kỳ quái nào cả.
Còn may lúc trước không bán sắt vụn của Vô Chi Kỳ đi, nếu không bây giờ muốn khóc cũng khóc không nổi.
Ba ngày sau, Lý Do Hỉ được thả ra, Cẩu Hoàng đế cho phép nàng hoạt động tự do.
Nàng bắt đầu chạy như điên khắp núi đồi hoang dã, sau lưng còn có hai binh sĩ đầu chó đi theo, bất kể nàng chạy đến đâu cũng không rời nửa bước.
Chỉ là, hòn đảo này thật sự là quá lớn, chạy mấy ngày cũng chẳng phát hiện ra nơi nào khả nghi.
Cứ cho là tìm được uế thân, nếu không có cách nào giải quyết vấn đề đầu chó, tạm thời cũng không chạy thoát, nói không chừng còn sẽ chọc giận bọn họ.
Dựa theo lời nói của Cẩu Phú Quý, nguyên nhân căn bản bị biến thành đầu chó chính là nước.
Lý Do Hỉ đoán chắc là uế thân của Đại Ma Vương được chôn ở chỗ này làm cho nguồn nước bị ô nhiễm, uống nước xong mới bị biến thành đầu chó.
Nhưng mà trên đảo có không ít mạch nước ngầm, đều là thổ nhưỡng bình thường hấp thụ nước mưa.
Uế thân ở cụ thể chỗ nào cũng chẳng có cách xác định, ít nhất cho đến bây giờ thì nàng vẫn chưa cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.
Vậy, vấn đề đến rồi, vì sao uống nước xong lại cứ biến thành đầu chó, không thể là đầu lợn, bò, dê, gà đây? Hòn đảo đơn độc ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng trong biển vẫn còn giao nhân tộc, tại sao không phải là đầu cá?
Nhắc đến đầu cá, đột nhiên Lý Do Hỉ đói bụng, thèm món canh đầu cá, nhưng nhắc đến canh, nàng lại hơi buồn nôn -- Mấy hôm nay thật sự đã uống quá nhiều nước rồi.
Huống chi sau lưng nàng còn có hai cái đuôi, cũng không thể phá hoại hình tượng cao nhân mà những ngày này dựng lên rất vất vả.
Lý Do Hỉ ngồi ôm đầu gối trên một đỉnh núi đón gió, trăm mối suy nghĩ ngổn ngang, khó giải.
Cẩu Phú Quý ôm đầu, hì hà hì hục trèo lên núi, hỏi: “Đại tiên, tìm ra vấn đề chưa?”
Nàng đã uống nước, xác thật không bị biến thành đầu chó, Cẩu Phú Quý đã tôn thờ nàng rồi! Bây giờ cứ mở miệng ngậm miệng đều là đại tiên, tiên cô.
Lý Do Hỉ nói hết nghi vấn của nàng cho cậu ta nghe, Cẩu Phú Quý lắc đầu, lặng lẽ sáp lại gần nàng, nói: “Giờ Tý đêm nay, tôi sẽ mang tiên cô đến chỗ này, đi rồi thì cô sẽ hiểu!”
“Được rồi.” Lý Do Hỉ đứng dậy, phủi mông, “Khởi giá, hồi cung.” [Ngát dịch và đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn]
Đến buổi đêm, cách giờ Tý còn một chút thời gian, Lý Do Hỉ bắt đầu đi loanh quanh phòng trước điện sau.
Bây giờ không người đi theo, trời lại tối đen, đúng là thời điểm tốt để trộm gà bắt chó! Nhìn thấy khối Tử huyền tinh thạch nào thuận mắt, nàng sẽ gỡ xuống cho vào túi giới tử.
Nàng vừa dùng Kim cương xử cạy, vừa lầm bầm lầu bầu: “Này thì các người trói tôi! Này thì các người giám thị tôi! Này thì các người…..
ép tôi uống nước, này thì các người bắt nạt tôi…..”
Nơi này nhìn đâu cũng thấy Tử huyền tinh thạch, phẩm chất không đều, những người này không biết nhìn hàng họ, thế mà lại dùng để xây nhà! Đúng là phung phí của trời (1).
“Để lão Lý ta đây giúp các em thể hiện giá trị đi!” Lý Do Hỉ đắc ý ngâm nga, cạy đến quên mình, cũng không hề hay biết Thập Dương đến.
“Này!” Thập Dương hô một tiếng, Lý Do Hỉ bị dọa giật mình lập tức hồn bay phách lạc, quay đầu nhìn thấy là cậu ta, tức giận đến chửi mn: “Cậu muốn chết à!”
Thập Dương bẹp miệng, “Bên này chị cạy quá rõ ràng rồi, bị người phát hiện thì phải làm sao, đổi sang bên khác đi.”
Lý Do Hỉ đứng lên nhìn, “Có lý.”
Hai người đang nói chuyện, bỗng Cẩu Phú Quý nhô đầu ra, “Hai người đang làm gì thế? Ơ, sao bức tường này lại thiếu mất mấy viên đá?”
Thập Dương ôm lấy cổ cậu ta, đi ra xa, “Đừng để ý đến nhiều chi tiết như thế, không phải cậu muốn dẫn chúng tôi đi một nơi à?”
Cẩu Phú Quý ngựa quen đường cũ, dẫn theo họ tránh thủ vệ hoàng cung, bò ra từ lỗ chó, đi theo đường nhỏ về hướng núi rừng.
Mặc dù thân là Thái tử, nhưng lúc làm chuyện xấu lại rất thuần thục, cũng là một tay già đời đây.
Trong rừng cây phía trước có ánh đuốc như ẩn như hiện, hiển nhiên là có binh sĩ canh gác.
Cẩu Phú Quý rẽ vào một con đường mòn khác, vòng thẳng ra sau núi, một nơi trống không có địa thế hơi bằng phẳng.
Thập Dương hỏi: “Đây là đâu?”
Cẩu Phú Quý ngồi xổm trên đất, quét lá rụng ra, “Đây là hoàng lăng, là nơi giấu bí mật của Cẩu Đầu quốc chúng tôi! Tôi đã đến đây không chỉ một lần.” Cậu ta gạt lớp lá rụng thật dày sang một bên, nhấc mở một đoạn hàng rào trúc lớn, một cái hang động đen xì xì lộ ra, là một đường hầm.
“Lại đào hang!” Lý Do Hỉ cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Ba người đi theo đường hầm xuống dưới, vào bên trong lòng núi.
Đi đến điểm cuối của đường hầm đất, Cẩu Phú Quý chuyển một tảng đá hình vuông to, lộ ra phần mộ bên dưới.
Ba người nhảy vào trong mộ, toàn bộ xung quanh được xây dựng bằng Tử huyền tinh thạch, tản phát ra ánh sáng tím yếu ớt nhưng cũng đủ sáng toàn bộ nơi này.
Nếu không phải Cẩu Phú Quý vẫn còn ở đây, Lý Do Hỉ sẽ lấy Kim cương xử ra bắt đầu đào khoét.
Đi theo mộ về phía trước, tiến đến một gian mộ thất rộng lớn, nhìn thấy một hàng đầu chó ngay ngắn, chỉnh tề, tổng cộng có bảy cái.
Cẩu Phú Quý quỳ xuống đất dập đầu với từng cái một, trong miệng còn lẩm bẩm, “Con cháu bất hiếu Cẩu Phú Quý quấy nhiễu sự thanh tịnh của tổ tiên, tổ tiên đừng trách, tổ tiên đừng trách…..”
Lý Do Hỉ lại bị đá trên bức tường hấp dẫn, nàng đi về phía tường quan sát tỉ mỉ, phát hiện một bức tường được vẽ kín mít tranh như đang kể chuyện.
Bức tranh tường này có kỹ thuật vẽ rất kém, nội dung cũng không quá hoàn chỉnh, đông một tẹo, tây một chút, Lý Do Hỉ nhìn một lúc lâu mà vẫn không hiểu rõ.
Thập Dương ở một bên khác, gọi nàng: “Chị! Ở đây có chữ!”
Lý Do Hỉ đi qua nhìn thử, quả nhiên còn khắc văn tự ở một bên, dưới ánh tím u ám trong mộ thất cũng có thể nhìn được một cách miễn cưỡng.
Khoảng bảy, tám trăm năm trước, bờ biển có một người đánh cá tên là Lưu Thăng.
Bởi vì chột mắt trái nên đã qua tuổi bốn mươi mà vẫn chưa lấy được vợ, luôn lẻ loi một mình, thế là nuôi một con chó làm bạn.
Một ngày, vào lúc Lưu Thăng mang theo chó ra biển đánh cá, thuyền của ông bị lật trên biển, một người một chó bị cuốn theo xoáy nước trên biển, lưu lạc đến một hòn đảo hoang.
Dù đã thử rất nhiều cách nhưng Lưu Thăng vẫn không thể nào rời khỏi hòn đảo này được.
May mà trên đảo có nước ngọt tràn trề, có nhiều cây ăn quả dại, cũng không bị người ta xem thường, cười nhạo, Lưu Thăng bèn yên tâm sống ở đây.
Con chó này đã làm bạn với Lưu Thăng rất nhiều năm, là một con chó cái.
Nhưng từ sau khi lên đảo, uống nước ngọt trên đảo, thế mà con chó lại dần mọc ra tứ chi và thân thể của người, chỉ còn lại duy nhất một cái đầu chó, cũng không biết nói tiếng người.
Tình cảm giữa Lưu Thăng và chó rất sâu đậm, sớm chiều ở chung, lại sinh ra được một đứa con trai.
Chỉ là đứa con trai vừa sinh ra đã có đầu chó, những chỗ khác thì chẳng khác gì người bình thường.
Sau khi sinh đứa con này ra, Lưu Thăng vốn bình thường cũng dần dần biến thành đầu chó.
Lưu Thăng cho rằng hết thảy đều là trời cao thương xót, lẽ ra ông ta bị chết chìm trong biển, lại ngoài ý muốn đến được đảo này, sống sót.
Lẽ ra sắp bị tuyệt hậu, nay lại có con rồi, con cháu đời đời cũng có thể sống tiếp ở trên hòn đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài này.
Thế là Lưu Thăng liền đổi họ thành “Cẩu”, yên tâm sinh sống trên đảo, cũng khắc hết mọi việc lên đá màu tím mà nơi này có rất nhiều, để ghi nhớ lại.
Về sau, thỉnh thoảng lại có đội thuyền hoặc ngư dân bị sóng biển đánh dạt vào bờ, dựa vào hạt và con giống được mang đến từ nơi khác