Giai Nhân Và Luật Sư

Kiêng Kỵ Của Người Làm Quan


trước sau

CHƯƠNG 138: KIÊNG KỴ CỦA NGƯỜI LÀM QUAN

Nhìn thấy Du Du vì gặp Lục Trình Thiên mà tốn nhiều tâm sức như vậy, thay đổi từ đầu đến chân, trong lòng Đan Diễn Vy có cảm giác khó diễn tả thành lời.

Giống như đồ vật quan trọng nhất của mình bị người ta lấy đi một nửa vậy.

Cô biết mình không nên có ý nghĩ như vậy, dù sao Lục Trình Thiên cũng là ba của Du Du, nhưng cô vẫn tránh không được có chút ghen tị.

Có điều cô rất nhanh liền nhẹ nhõm, chỉ cần Du Du vui vẻ, là cô vui vẻ.

Trong vườn hoa nhà họ Vũ.

Vẻ mặt Vũ Thư rầu rĩ không vui cầm lấy vụn bánh mì, trút giận ném về phía hồ, thu hút một đàn cá koi tới tranh nhau ăn.

Lê Tuyết Cầm mắt nhìn thấy lắc đầu nói: "Thư con cho ăn như vậy, đám cá sẽ no vỡ bụng đấy."

"Con mặc kệ, chúng nó chết thì chết đi, cùng lắm lại đổi đàn khác." Vũ Thư không dừng động tác ném thức ăn, ngược lại còn bốc một nắm to hơn vẩy xuống hồ.

Cô không vui, dựa vào đâu mà những con cá này được thoải mái, hạnh phúc, cô ta muốn tất cả mọi người đều không vui giống mình.

"Con thế này là sao vậy, đám cá koi này cũng đâu chọc giận con không vui, mẹ nói trước với con, những con cá này là bảo bối của ba con, con tốt nhất vẫn nên có chừng mực thôi." Lê Tuyết Cầm biết cô đang không vui.

Nhưng người làm quan kiêng kỵ nhất chính là con vật nhỏ bé báo trước phong thủy nuôi trong nhà chết. Đó là đại diện cho sự xúi quẩy, điềm xấu.

Vì cá koi trong hồ này mà bọn họ đã đặc biệt mời một người chuyên phụ trách việc chăm sóc chúng.

Cá koi ngụ ý cho sự may mắn, điềm tốt cá chép vượt vũ môn hóa rồng, chồng của bà thường xuyên mời bạn đồng nghiệp đến để cùng thưởng thức.

Trong lòng Vũ Thư cũng biết, cũng không dám thật sự cho bọn cá koi này ăn no đến chết, cô vẫn sợ uy nghiêm của ba mình hơn, nhưng giọng điệu vẫn không vui như cũ, nói: "Mẹ, con gái đang phiền chết đi đây này, mẹ còn quan tâm đến mấy con cá koi, lẽ nào con không bằng một con cá."

"Nói bậy, con là con gái duy nhất của mẹ, cũng là thiên kim duy nhất của nhà họ Vũ. Ai mà không nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa chứ." Lê Tuyết Cầm giả bộ tức giận nói.

Vũ Thư phát tiết ném vụn bánh mì còn lại lên mặt đất: "Mẹ dỗ con cũng chẳng có tác dụng, con gái mẹ giờ đang bị người ta bắt nạt sắp chết đây này."

"Ai dám ức hiếp con gái bảo bối nhà chúng ta, mẹ ra mặt giúp con." Lê Tuyết Cầm đau lòng nắm lấy tay Vũ Thư đặt lên tay mình, vì bà biết con gái đã phải chịu nhiều trắc trở.

Trong lòng bà ta càng thêm đau lòng thay con gái, cũng không muốn thấy con gái chịu chút ủy khuất nào.

"Còn không phải là người phụ nữ đê tiện Đan Diễn Vy kia, lần trước mẹ rốt cuộc là nói thế nào với cô ta, vì sao chẳng có chút hiệu quả nào, bây giờ Đan Diễn Vy vẫn làm việc ở Sở Sự Vụ." Vũ Thư đang tức giận chuyện này.

Lê Tuyết Cầm rất thông minh, cũng bởi vì thông minh cho nên lần đầu tiên không làm ra hành động của một người đàn bà chanh chua, chợ búa.

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ đương nhiên là đánh cô ta một trận rồi, ai ngờ cô ta lại không biết xấu hổ. Nhưng thân phận này của mẹ làm vậy thì quá khó coi, mất mặt nhà họ Vũ, chẳng phải là cô ta đã đồng ý với mẹ là sẽ không quấn lấy tiểu Lục nữa rồi hay sao."

Vũ Thư không ngừng lôi kéo tay của Lê Tuyết Cầm, làm nũng lại giận dỗi nói: "Mẹ, mẹ làm không đến nơi đến chốn, chẳng có tác dụng gì với cô ta, cô ta còn cho rằng vì mẹ sợ cô ta đó."

"Yên tâm, trong lòng mẹ có chừng mực." Lê Tuyết Cầm trấn an vỗ lên mu bàn tay cô, một tia sáng lóe lên trong mắt. Bà ta đầu tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, nếu đứa nhỏ Đan Diễn Vy kia vẫn không biết điều, bà đương nhiên có biện pháp chỉnh đốn lại cô.

Chỉ là bây giờ con gái càng làm cho bà lo lắng, Lê Tuyết Cầm chuyển đề tài, quan tâm hỏi: "Tiểu Thư này, không phải hẹn ngày để tiểu Lục đến nhà ta ăn cơm hay sao, vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa có tin tức gì."

Nói đến người trong lòng, biểu cảm âm u, phẫn nộ của Vũ Thư bỗng biến thành vẻ buồn bã, nhíu mày nói: "Còn có thể thế nào nữa, từ sau khi nói thẳng việc đó, Thiên liền phớt lờ, không để ý đến con. Hôm qua, con còn đặt hơn mười mấy phần cơm trưa, khao nhân viên của họ đấy."

Nói xong ủy khuất chép miệng: "Con còn nhịn đói chờ anh ấy cùng ăn cơm, kết quả anh ấy cùng với Vu Tư Tư và Đan Diễn Vy cùng nhau ra ngoài, mẹ nói xem con có nên tức giận không."

"Hóa ra hai ngày nay con là vì việc này tức giận mà không muốn đi ra khỏi nhà à." Lê Tuyết Cầm hiểu rõ gật đầu.

"Vậy mẹ bảo con phải làm sao, chẳng lẽ còn phải mặt mày tươi tắn đón chào ư, con làm không được." Vũ Thư vốn là tính tình ngạo mạn, lúc trước có thể làm bạn với Đan Diễn Vy, cũng là đoán chắc Đan Diễn Vy tính khí tốt, bây giờ Đan Diễn Vy bỗng nhiên không thuận theo mình nữa, cô ta đương nhiên không thích.

Hơn nữa bản thân luôn phải nhìn người phụ nữ mình ghét và người đàn ông yêu dấu của mình thân thiết với nhau, cô ta làm sao có thể nuốt trôi được cục tức này.

"Con gái à, con vẫn còn non trẻ quá." Lê Tuyết Cầm lắc đầu nói: "Đàn ông không thích phụ nữ có tính cách quá sắc sảo, tính cách nhỏ này của con chỉ càng làm đàn ông xa lánh, cuối cùng khiến người phụ nữ khác có cơ hội nhảy vào."

"Mẹ, vậy mẹ nói xem con nên làm như thế nào?"Cứ nghĩ đến Thiên sẽ ở cùng với người phụ nữ khác, Vũ Thư liền cảm thấy khí áp ở lồng ngực bị đè xuống, hít thở không thông.

"Sao con phải thích Lục Trình Thiên như vậy, với chức vị của ba con, thanh niên tài tuấn ở thành phố Cần An này, con muốn người nào chả được." Lê Tuyết Cầm thừa nhận Lục Trình Thiên là người đàn ông rất ưu tú, nhưng thành phố Cần An lớn như vậy, người đàn ông giỏi giang cũng không ít.

Cho dù tiểu Thư trải qua sự việc kia, với năng lực của nhà họ Vũ, muốn giấu giếm chuyện đó cũng không phải là không thể.

Vũ Thư liền không vui nói: "Mẹ, con không phải nói với mọi người rồi sao, con chỉ thích Thiên, hơn nữa mẹ nói ngoài người đó cũng có những người đàn ông ưu tú khác, nhưng đều là một đám lãnh chúa thế hệ hai, dựa vào người trong nhà, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, con mới xem thường bọn họ đấy."

Lê Tuyết Cầm không đồng ý: "Con xem con đi, mẹ vẫn còn chưa có nói gì Lục Trình Thiên, con đã gấp gáp bắt đầu bảo vệ cậu ta như vậy rồi, thật đúng là con gái lớn không giữ được mà."

Xã hội bây giờ không có quan hệ thì làm sao có thể phát triển lâu dài được, cho dù gia đình quyền thế, giàu có nào cũng đều có liên kết chặt chẽ, cho dù nhà họ Vũ của bọn họ không kinh doanh, cũng chạy không thoát ra khỏi quy tắc của cái vòng tròn luẩn quẩn này.

"Mẹ nói xem phải làm sao bây giờ, Thiên có phải vẫn còn đang tức giận chuyện kia hay không, con bây giờ cũng không dám đi tìm anh ấy, ba bên đó lại cứ thúc giục, thời gian cũng không nhiều nữa."

Vũ Thư cũng vì chuyện này mà u sầu, cô có thể đợi, nhưng thời gian ba cho cô và Thiên lại không nhiều.

Nếu như Thiên không muốn đến, vậy thì ba nhất định sẽ tìm người xem mắt cho cô ngay, cô không muốn xem mắt với đám đầu heo kia đâu.

"Cậu ấy để ý việc con đánh Đan Diễn Vy đó, con liền lôi kéo Đan Diễn Vy cùng nói chuyện với tiểu Lục đi." Gừng càng già càng cay Lê Tuyết Cầm, một câu nói liền nói đúng trọng điểm.

"Mẹ, mẹ muốn con hòa hợp với người phụ nữ giả dối kia sao? Con không muốn."

Vũ Thư không chút nghĩ ngợi cự tuyệt lời đề nghị của Lê Tuyết Cầm, một giây đồng hồ cô cũng nhẫn nhịn không nổi, sự tồn tại của Đan Diễn Vy đang không ngừng nhắc nhở cô về sự sỉ nhục và phản bội lúc trước.

"Nếu con thật sự quan tâm tiểu Lục, một chút không vui vẻ này thì có là gì, nếu con không thích tiểu Lục, mẹ cũng không ép con, có điều con phải ngoan ngoãn đi xem mắt với người mà mẹ giới thiệu."

Truyện convert hay : Huyền Môn Yêu Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện