Giai Nhân Và Luật Sư

Có Người Cứu Nguy


trước sau

CHƯƠNG 147: CÓ NGƯỜI CỨU NGUY

Người chung quanh quả nhiên nhìn lại Lục Nhĩ, tiếng nói xì xào không ngừng vang lên.

"Người đã từng ngồi tù cũng có thể tham gia tiệc rượu như thế này sao, có phải nhà tổ chức quá tùy tiện rồi không?"

"Nói gì thì nói chúng ta cũng là tinh anh trong giới làm ăn, sao có thể ở chung với loại người này chứ?"

"Thì thế, tôi cảm thấy không khí cũng bị ô nhiễm theo rồi."

"Xuỵt, nhỏ giọng chút thôi, đừng nói lung tung."

Trương Tinh Nhiên gây chuyện còn đắc ý nhìn Lục Trình Thiên, tựa hồ đang khoe khoang bản lĩnh tuyệt vời của mình.

Ánh mắt u ám của Lục Trình Thiên nhìn lướt qua bàn tay đặt trên vai của anh ta làm Trương Tinh Nhiên run lên, vội vàng rụt tay lại, chỉ sợ chậm một chút thì bàn tay này sẽ không còn nữa.

Anh ta đúng là quá đắc ý vênh váo nên đã quên người nào đó có bệnh thích sạch sẽ, nhưng sau đó lại cảm thấy xót xa khi nhìn thấy bàn tay trắng muốt của Đan Diễn Vy đang khoác tay anh.

Hừ, trọng sắc khinh bạn cũng quá rõ ràng nhỉ?

Lục Nhĩ lướt nhìn mọi người chung quanh với ánh mắt cay độc, những người đó vốn đang nhỏ giọng bàn tán thấy vậy thì im bặt, sợ hãi lùi về sau một bước.

Lục Nhĩ xem thường hắng giọng, sau đó quay đầu nhìn Trương Tinh Nhiên hung hăng nói: "Trương Tinh Nhiên, anh chờ đó!"

"Yên tâm, ông đây sẽ chờ anh. Chỉ sợ anh không đến thôi!" Trương Tinh Nhiên hoàn toàn không để ý đến Lục Nhĩ, thậm chí còn cố ý nói khích: “Ông đây có thể quất chú một lần, thì sẽ có quất được lần hai, lần thứ một trăm. Dù sao thì da mặt của Lục Nhĩ chú cũng rất dày mà, phải không?"

Dáng vẻ hả hê kia không chỉ khiến Lục Nhĩ tức đến độ nổi gân xanh trên trán, ngay cả Đan Diễn Vy cũng thầm lau mồ hôi thay anh ta.

Người đàn ông tên Trương Tinh Nhiên này hẳn là bạn của Lục Trình Thiên nhỉ? Anh ta không sợ Lục Nhĩ trả thù sao?

Lục Nhĩ rất muốn xé nát Trương Tinh Nhiên tại chỗ cho hả giận, nhưng anh ta biết trường hợp hôm nay không cho phép làm xằng bậy, anh ta chỉ đành nuốt giận vào trong, giận dữ rời đi.

Những người khác cũng không dám nhìn lâu quá. Mọi người đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trò chuyện, chỉ có điều trong lòng đều biết rõ, chuyện này sẽ không kết thúc dễ như vậy.

Trương Tinh Nhiên lại trở về với dáng vẻ ngả ngớn, tranh công nói: “Thiên à, cậu nể tình tôi đã cực khổ chuyển thù hận sang mình, có thể cho tôi chuyển đến nhà cậu ở một thời gian không?"

Lục Trình Thiên chỉ trả lời anh ta hai chữ: “Đừng hòng."

Nói xong anh ôm Đan Diễn Vy đi về phía trước.

"Này này, sao cậu có thể tuyệt tình như vậy? Tôi là vì người đẹp nhỏ bên cạnh cậu đấy nhé!" Trương Tinh Nhiên nói xong còn nháy mắt với Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được tại sao vừa nãy Trương Tinh Nhiên phải chọc giận Lục Nhĩ, là vì muốn dời sự chú ý của Lục Nh?

Ánh mắt Lục Nhĩ nhìn cô thực sự khiến người ta cực kỳ khó chịu, bất kể nói thế nào cô vẫn nên cảm ơn với anh ta: “Cảm ơn anh, anh Trương."

Lục Trình Thiên khẽ nhíu mày, không biết là nói với Đan Diễn Vy hay là Trương Tinh Nhiên: “Làm điều thừa."

"Thiên à, cậu đúng là làm tan nát tim tôi mà. Tôi ngàn dặm xa xôi chạy đến đây nhờ vả cậu, sao cậu có thể vô tình như thế được?" Trương Tinh Nhiên ôm ngực làm ra vẻ đau lòng.

Đợi một lúc thấy Lục Trình Thiên vẫn không để ý đến, anh ta lại thay đổi cách khác, đi vòng sang bên cạnh Đan Diễn Vy.

Anh ta làm như rất quen thân với cô, nói: “Cô gái xinh đẹp, sao cô có thể chịu nổi núi băng bên cạnh vậy? Hay là để tôi mời cô một điệu nhảy, rồi tối nay tôi sẽ đưa cô về nhà, cô thấy thế nào?"

Trương Tinh Nhiên cố ý cắn răng nói ra bốn chữ 'Đưa cô về nhà' rất mờ ám.

Biết rõ Trương Tinh Nhiên là đang đùa, nhưng Đan Diễn Vy vẫn nhịn không được đỏ mặt, thật không ngờ Lục Trình Thiên còn có một người bạn có tính cách hài hước như thế: “Cảm ơn lòng tốt của anh, có điều hôm nay tôi còn có việc phải làm."

Cô chỉ vào người đàn ông đang tỏa ra hơi lạnh bên cạnh.

Trương Tinh Nhiên tán đồng gật đầu: “Vất vả cho cô phải chịu đựng người đàn ông vô cảm như vậy, anh ta chỉ thích lấy việc công làm việc tư thôi."

Người đàn ông đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại.

"Này, cậu hai Trương…" Lục Trình Thiên chưa nói thêm lời nào.

Trương Tinh Nhiên đã bắt đầu giậm chân: “Không phải tôi đã nói cậu không được gọi tôi là cậu hai Trương rồi sao? Tôi tên là Trương Tinh Nhiên, Trương trong Trương Tinh Nhiên, Tinh trong Trương Tinh Nhiên, Nhiên trong Trương Tinh Nhiên, cậu nghe rõ chưa?"

"Có gì khác nhau sao? Tiểu Nhị." Lục Trình Thiên liếc anh ta với ánh mắt lãnh đạm, cố ý nhấn mạnh hai chữ “tiểu nhị”.

"Thu hồi lại, thu hồi hai chữ này lại nhanh lên, xem như tôi chưa nghe." Dáng vẻ bực bội của Trương Tinh Nhiên giống như sắp xông lên liều mạng với Lục Trình Thiên vậy.

Đan Diễn Vy không hiểu lắm: “Không phải chỉ là cách gọi thôi sao? Anh làm gì mà để ý như vậy?"

Cách gọi này có vấn đề gì chứ?

Lục Trình Thiên liếc nhìn Đan Diễn Vy, khóe miệng hơi cong lên, dường như rất hài lòng với câu hỏi của cô: “Đây là…!"

"Không nói chuyện tiếp được với hai người nữa, không nói nữa." Trương Tinh Nhiên vội vàng chặn lại lời nói phía sau của Lục Trình Thiên, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng, giống như bị lửa đốt tới mông, vội vàng tháo chạy.

Chẳng có tình nghĩa gì cả, chỉ đứng gần người phụ nữ của anh có một chút thôi, có cần đối xử với anh ta như vậy không?

Cho đùa chút không được à? Thôi bỏ đi, đúng là lão hồ ly có giới tính nhưng không có nhân tính.

"Hình như anh ấy giận rồi." Đan Diễn Vy chỉ về phía Trương Tinh Nhiên.

Lục Trình Thiên nhíu mày, bày ra vẻ mặt liên quan gì đến anh, nói: “Thì sao?"

"Không có gì." Khóe miệng Đan Diễn Vy giật giật, không còn gì để nói. Đương sự còn chẳng quan tâm, cô là người dưng chẳng có liên quan thì lo chuyện bao đồng làm gì?

Đan Diễn Vy lại đi theo Lục Trình Thiên gặp gỡ không ít người, cũng uống không ít rượu. Tuy độ cồn không cao, nhưng cô vẫn sợ uống rượu xong làm loạn giống như lần trước.

Cô đành mượn cớ đi vệ sinh để thoát thân.

Ra khỏi phòng khách ngột ngạt, Đan Diễn Vy tranh thủ thời gian hít thở không khí, nhưng có một số người không chịu được thấy cô quá rảnh rang.

Ví dụ như Lục Nhĩ ban nãy vừa tức giận rời đi: “Chẳng phải là người đẹp của luật sư Lục sao? Một mình chạy ra đây ăn bơ làm biếng. Sao thế? Cô không thích những chỗ như thế này à?"

Đan Diễn Vy nắm chặt tay, im lặng xoay người nhìn về phía Lục Nhĩ đang cười với mình, bình tĩnh nói với anh ta: “Anh Lục Nhĩ, có thể là anh đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ là trợ lý của luật sư Lục."

"Phải không? Vậy mà tôi còn tưởng cô là người phụ nữ của anh ta đấy, nhưng nhìn có vẻ anh ta rất để ý đến cô." Lục Nhĩ nhìn người phụ nữ bình tĩnh trước mặt, trong mắt lóe lên vẻ xâu xa. Có rất ít phụ nữ dám đối mặt với anh ta như vậy.

"Anh Lục Nhĩ quan tâm luật sư Lục như thế không bằng anh hỏi thẳng anh ấy đi. Nếu như không có chuyện gì nữa thứ lỗi tôi không thể tiếp chuyện với anh tiếp được." Đan Diễn Vy chẳng thà chiến đấu trong bàn rượu với Lục Trình Thiên còn hơn là ở chung một chỗ với người đàn ông hung ác này.

Lục Nhĩ vẫn đứng yên, để mặc cho Đan Diễn Vy đi ngang qua mình: "Cô Đan vội vàng bỏ đi như thế, lẽ nào không tò mò về mối quan hệ giữa tôi và Lục Trình Thiên sao?"

Lúc anh ta trở về đã điều tra một lượt những người ở bên cạnh Lục Trình Thiên, người phụ nữ trước mặt này chắc hẳn là bạn giường của Lục Trình Thiên.

Nhìn tính tình rất quyết liệt, thì ra Lục Trình Thiên thích kiểu phụ nữ này, thích chinh phục con ngựa hoang có tính khiêu chiến.

Đủ độc, lạ, anh ta cũng có hứng thú rồi, làm sao bây giờ?

Trong lòng Đan Diễn Vy cũng nhói lên, cô cố gắng hết sức tỏ ra bình thản nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện giữa các anh."

Cô nói xong cất bước đi vào trong phòng tiệc.

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện