Giai Nhân Và Luật Sư

Hát Lên Bài Củ Cải Trắng


trước sau

CHƯƠNG 257: HÁT LÊN BÀI CỦ CẢI TRẮNG

Lục Trình Thiên không thể cùng một người phụ nữ uống say tranh luận, trực tiếp kéo người từ dưới đất dậy, ném lên vai như một bao cát, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, vẻ mặt u ám đi vào trong xe.`

Cùng một con sâu rượu mất trí giảng đạo lý, anh cũng điên rồi.

Đầu Đan Diễn Vy bỗng chốc bị dốc xuống đất, máu xông thẳng lên não, dồn nén làm đỏ cả mặt, kêu gào dữ dội.

“Lục Trình Thiên anh làm gì vậy, bỏ tôi ra, bắt cóc này, buôn người này, có người chọc ghẹo con gái nhà lành này.

“……” Lục Trình Thiên khóe môi run run, cố kìm nén sự kích động muốn ném cô xuống đường, giọng nói lạnh ngắt từ trong kẽ răng rít ra: “Im mồm.”

“Không, mọi người đâu mau đến đây, cứu thiếu nữ xinh đẹp thông minh vô tội đáng thương tôi đây.”

Đan Diễn Vy bắt đầu diễn xuất như bị ma nhập, há miệng kêu gào đau thương, như là sợ người xung quanh không nghe thấy: “Các anh các chị ơi, mau đến cứu tôi, tôi ba tuổi đã mất mẹ, ở cùng với ba, ông cưới thêm mẹ kế, ba năm rưỡi sau, sinh ra một đứa em trai còn khỏe hơn tôi, em trai ăn mỳ, tôi húp nước, ăn một bát cơm nước mắt chảy ròng ròng.”

Cuối cùng còn cất giọng hát lên bài Củ cải trắng.

Tuy rằng giữa buổi đêm ở gần quán bar cũng chẳng có mấy ai, nhưng lác đác vẫn có bóng người qua lại, nghe thấy Đan Diễn Vy đang hát trong tiếng khóc thê lương kia, trông có mấy vẻ tội nghiệp, có vài người bắt đầu nhằm Lục Trình Thiên chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Không lẽ là cưỡng bức con gái nhà lành thật à.”

“Có phải báo cảnh sát không, trông người phụ nữ kia tội nghiệp quá.”

“Suỵt suỵt, đừng nói nữa nhìn người đàn ông kia đi, đáng sợ quá, mau giải tán thôi.”

Mấy người vốn dĩ có lòng tốt có định ra mặt bênh vực kẻ yếu, nhưng cảm nhận được một luồng sát khí, vì bảo vệ bản thân mà tản đi.

Nói thật, Lục Trình Thiên cả đời này chưa từng mất mặt như thế bao giờ, nhịn không nổi giương tay lên không mạnh không nhẹ tát vào bờ mông cong đang cựa quậy của ai đó, giọng nói trầm ấm dễ nghe đã biến điệu.

“Cô ngoan ngoãn cho tôi.”

“Bốp” một tiếng giòn tan, Đan Diễn Vy đã ngoan ngoãn hơn, nhưng chưa đến một phút, nước mắt giống như trận hồng thủy tràn ra, không ngừng chảy xuống, ngữ khí ấy đáng thương bao nhiêu thì vẻ mặt đáng thương bấy nhiêu.

“Anh đánh tôi, wa wa wa, đồ tồi, anh đánh tôi, anh, tôi không ở với nhau nữa, tôi, tôi bỏ nhà ra đi.”

Vừa nói còn vừa nấc lên một cái, cái vị chua chua ấy, suýt nữa làm Đan Diễn Vy nôn ra.

Đau đớn nhất đó là cô vẫn còn rất tỉnh táo, cô cảm thấy bản thân nhất định là bị ma nhập rồi, nếu không làm sao mà cái miệng không khép lại được như thế.

Có lẽ nào đây chính là dáng vẻ cô mỗi khi uống say, thật là mất mặt!

Nhưng mà trước đây một khi đã uống rượu say, ngày thứ hai đều không nhớ gì cả, hôm nay tại sao lại nhớ rõ ràng đến vậy.

Có điều Lục Trình Thiên tên khốn nạn này lại dám đánh vào mông cô, cô nhất định sẽ nhớ cả đời, đợi ngày mai cô lấy lại sức, nhất định sẽ tìm đến anh ta để thanh toán.

Lục Trình Thiên môi mỏng mím chặt không nói một lời, bước chân càng thêm nhanh, đi đến vị trí xe của mình, người lái xe đang ngồi đợi bên cạnh nhìn thấy Lục Trình Thiên, sắc mặt tối sầm như sắp khóc, cũng không dám nói gì, cúi đầu mở cửa xe, để hai người họ ngồi vào ghế sau, quay đầu đi lên khu ghế lái.

Trước đây Lục Trình Thiên quen với sự đơn điệu rồi, đối với xe không có tiêu chuẩn gì, có điều tối tay đi gặp một người có thân phận lớn, cho nên tự mình lái xe đến đây, không ngờ rằng lại gặp chuyện của Đan Diễn Vy, liền ngay lập tức gọi người lái chiếc xe khác tới đón.

Đến cái vị khách quan trọng kia cũng hoãn lại rồi.

Đan Diễn Vy ngồi trên xe cũng không an phận, quần áo xộc xệch không nên hồn, nếu như không phải do Lục Trình Thiên khống chế lại, lúc này Đan Diễn Vy đã cởi sạch quần áo rồi.

Lục Trình Thiên một tay giữ lấy Đan Diễn Vy đang muốn cởi áo, một tay ấn nút bấm giữa xe, ở vị trí trung gian liền có một tấm kính đen từ từ dựng lên, trực tiếp ngăn cách hoàn toàn ghế lái và ghế ngồi sau.

Làm xong việc này, anh mới có thể thả lỏng tay ra, lạnh lẽo nhìn Đan Diễn Vy ở đó la lối om sòm, coi như là anh đã lĩnh ngộ được sức phá hoại của người phụ nữ này.

Thật tủi thân cho cô những ngày thường vất vả giả vờ giả vịt, bị người ta bắt nạt vẫn mặt dày đeo bám, vậy mà uống rượu vào liền biến thành con người khác, không chỉ to gan lên, tính khí nóng nảy cũng tăng theo.

“Lục Trình Thiên, mau mở điều hòa, tôi nóng quá.” Đan Diễn Vy giống như một con rắn nước quấn lấy Lục Trình Thiên, con mắt màu hạnh nhân như bị nước mưa dội qua, nổi lên một lớp sương mờ mịt, hơi thở trên môi lúc mở lúc khép phả vào mặt anh.

Người phụ nữ mang một mùi hương lan hòa cùng mùi sữa tắm rất đặc biệt, từng chút thẩm thấu vào trái tim cứng rắn kia của người đàn ông, Lục Trình Thiên tuy rằng có sức, nhưng không đến nỗi đi tranh chấp với một người mất trí như cô ta, lấy điều khiển ra ấn mấy cái, từ trong xe bắt đầu phả ra hơi lạnh.

Đan Diễn Vy hít khí lạnh điều hòa vẫn chưa đủ, chỉ thấy hơi lạnh trên người Lục Trình Thiên càng thoải mái, kiên trì được vài phút, tay liền nắm lấy cổ áo Lục Trình Thiên, mạnh bạo kéo vào người.

Khuôn mặt nóng rực dính lấy cơ thể anh qua lớp áo, cô ngay lập tức thoải mái đôi mắt lim dim, nhè nhẹ nói: “Lục Trình Thiên à người anh mát ghê, thoải mái quá, có phải anh đã giấu diếm ăn kem một mình rồi không.”

Đôi lông mày đẹp đẽ của Lục Trình Thiên nhíu lại, vừa mới yên ổn được một lúc lại phát bệnh rượu lên rồi, nếu còn tiếp tục trêu chọc thêm nữa, anh sợ rằng sẽ chịu không nổi mà hành quyết cô ta.

“Đan Diễn Vy, cô ngồi yên cho tôi.” Anh không muốn trong tình hình này chiếm đoạt cô, cứng rắn dùng khả năng khống chế bản thân, nhón lấy chiếc kẹo dẻo dính trên người mình kéo ra xa

“Không, tôi không muốn, tôi nóng.” Đan Diễn Vy đầu bốc cháy đến nỗi sắp mất lý trí, cơ thể chỉ muốn làm theo bản năng, cô không muốn rời ra.

Lục Trình Thiên không còn cách nào, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ hơi cúi xuống, nhìn người phụ nữ bé nhỏ trong lồng ngực, cô vốn dĩ có khuôn mặt trắng trẻo trong veo, bây giờ lại hồng hào như bông hoa đào nở rộ, khuôn mặt nõn nà căng mọng ấy cơ hồ có thể chọc ra nước.

Đầu mũi nhỏ thanh tú mang chút bướng bỉnh, đôi môi nhỏ xinh mềm mại, không ngừng phả ra hơi nóng đầy sự sốt ruột.

Ánh mắt trong veo, mang một vẻ yêu kiều thanh thoát động lòng người, như một loại hoa quả mang hương thơm ngào ngạt, chờ người tới nếm.

Truyện convert hay : Người Ở Rể Giữa Đường

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện