Giai Nhân Và Luật Sư

Người Đầy Chật Vật


trước sau

"Câm miệng!" Vẻ mặt Hà Cảnh Quân vô cùng hỗn loạn.

Bây giờ điều khiến anh khổ sở nhất, chuyện khiến anh không muốn thừa nhận nhất, chính là chuyện không bằng Lục Trình Thiên.

Tiểu Nhã không vạch trần, anh còn có thể tự mình an ủi, anh thua chỉ vì trời không toại lòng người, tự an ủi rằng không phải mình không ưu tú, không phải vì anh thiếu quyết đoán.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác những lời nói của cô ta giống như ma chú đung đưa trong đầu anh, khiến anh hít thở không thông, bám chặt vào trong tâm trí anh, khiến cả người anh chật vật.

Tiểu Nhã im miệng, nhưng sự chế nhạo trong mắt rất rõ ràng, rõ ràng là đang cười nhạo anh.

Hà Cảnh Quân quay người nhanh chóng rời đi, muốn thoát nhanh khỏi chốn thị phi này.

Tiểu Nhã nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của anh, đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Tỉnh cảm mà cô theo đuổi nhiều năm như vậy, nghĩ trăm nghìn cách, không tiếc mọi thứ, cuối cũng vẫn là thất bại!

Kết thúc, rốt cục đều kết thúc!

Cô khẽ cụp mắt, mang theo thân thể mệt mỏi rời khỏi bệnh viện.

Hai người cuối cùng vẫn giải trừ hôn ước, tốc độ này khiến cho người ta phải xôn xao.

Lễ đính hôn chỉ còn hai ngày nữa, vậy mà lại tuyên bố giải trừ hôn ước, chuyện này nghiễm nhiên khiến cho người ta bàn tán ầm ĩ.

Nhưng người trong cuộc lại không một ai xuất hiện, thời gian trôi qua cuối cùng lời đồn cũng từ từ tiêu tan.

Sau khi Đan Diễn Vy biết chuyện, chỉ có chút thổn thức, trong đầu có chút cảm giác nhưng lại không biết rốt cuộc là vì sao.

Tâm trạng Lục Trình Thiên khó chịu, chỉ sợ người đàn ông kia sau khi biết sự thật sẽ quay lại cùng anh tranh đoạt Đan Diễn Vy, khiến mấy ngày nay tâm trạng của anh vui buồn thất thường.

Mẹ Lục rời đi không nói lời nào khiến Đan Diễn Vy có chút phiền muộn.

So với mẹ Hà, mẹ Lục đối xử với cô có thể nói là vô cùng tốt.

Đương nhiên, cũng không loại trừ rằng đó là do nhân tố học thức và tu dưỡng.

Nhưng đối mặt với một người trưởng bối hiếm hoi đối xử tốt với cô, cô vẫn cảm thấy có chút không nỡ.

Cho nên lúc Lục Trình Thiên nói về điều đó, cô có hỏi thêm mấy câu.

Lục Trình Thiên cũng không ngẩng đầu lên: “Trong nhà nhiều việc, bà có thể bỏ ra nhiều thời gian như vậy để tới đây đã là không dễ, nếu không quay về có lẽ ba tôi sẽ đuổi giết tới đây.”

"Cũng đúng." Đan Diễn Vy hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện trước đó biết được thân thế của Lục Trình Thiên, nếu như lời đó là thật, vậy thân phận của mẹ Lục có thể tương đương với đệ nhất phu nhân.

"Lục Trình Thiên, anh muốn ở đây mãi sao?” Đan Diễn Vy cắn đũa, hỏi.

Lục Trình Thiên nhướng mày, ngước mắt nhìn cô: "Em không thích sao? Hay là em muốn về chỗ ở trước kia?”

Nghĩ kỹ lại, mặc dù chỗ này rất yên tĩnh, cũng rất lớn nhưng lại quá vắng vẻ, số người tiếp xúc hằng ngày có hạn, hiện tại cô như vậy giống như bị nhốt trong lồng, không thích cũng là bình thường.

Nhưng…

"Mấy ngày trước mắt cứ tạm thời ở đây, chờ sau khi chúng ta trở về từ thủ đô, muốn ở chỗ nào tùy em lựa chọn.” Lục Trình Thiên nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình.

Đan Diễn Vy giật mình: "Thủ đô, tại sao phải đi thủ đô?”

"Chúng ta đều muốn kết hôn, chẳng lẽ không nên dành thời gian đến gặp người nhà của tôi sao?” Dáng vẻ Lục Trình Thiên rất tự nhiên, chợt nhìn vào biểu lộ của Đan Diễn Vy, lại giật mình nói: “Hay là em cảm thấy nên gặp người nhà em trước? Như vậy cũng được.”

Cô muốn phát điên.

Người này nghe không hiểu tiếng người sao?

"Lục Trình Thiên, ý của tôi là, chúng ta thỏa thuận muốn kết hôn lúc nào? Ai muốn kết hôn với anh?”

Lục Trình Thiên đặt đũa xuống, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc lên.

"Không phải em muốn cho Du Du một gia đình hoàn chỉnh sao?”

"Đúng, nhưng là..."

"Không phải em muốn sau này Du Du có một cuộc sống vui vẻ, khỏe mạnh sao?”

"Đúng, thế nhưng là..."

"Không phải em vẫn yêu tôi sao?”

"Đúng, tôi..."

"Vậy thì được rồi!"

Lục Trình Thiên mặt mày tươi cười cầm đũa, còn tốt bụng gắp cho cô một miếng thịt bò.

Đan Diễn Vy hối hận nghĩ về những lời mình vừa nói, hận không thể tự đánh bản thân một trận.

"Lục Trình Thiên, tôi không có!" Sắc mặt cô đỏ lên: "Chỉ là tôi nhất
thời thuận miệng nói mà thôi, tôi không còn yêu anh, cũng không muốn kết hôn cùng anh.”

Giọng nói của Lục Trình Thiên dịu dàng, không hề bị lay động: "Phụ nữ đều nói một đằng làm một nẻo, tôi hiểu.”

Anh hiểu cái con khỉ!

Đan Diễn Vy suýt chút nữa nói tục.

Đợi đến khi cô sắp nổ tung, Lục Trình Thiên mới thản nhiên chọn một bát đồ ăn ngon mang lên lầu: “Tôi đi xem Du Du đã dậy chưa.”

"Anh..." Cuối cùng, cô chỉ có thể tức giận ngồi trên ghế.

Kết hôn?

Đương nhiên cô không muốn.

Nhưng nếu như đi kiện, người ở tòa án đều là người thân của anh, nói rút lui liền rút lui, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu nào, căn bản không hề có bản án nào được đưa ra.

Thế nhưng từ bỏ quyền nuôi dưỡng Du Du, hoặc giống như vậy giờ, có được cái gọi là quyền nuôi dưỡng, vậy có nghĩa là hai người thật sự phải dây dưa cả đời.

Đan Diễn Vy tức giận vò đầu.

Chẳng lẽ không còn cách thứ ba sao?

Trong thời gian cô đang ăn cơm và suy nghĩ nát óc, Lục Trình Thiên hiếm khi trở thành một người cha tốt, đã cho Du Du ăn no.

Hai người tắm rửa thay quần áo trên lầu, khi đi xuống đều mặc bộ quần áo kiểu cha con, một bộ quần áo màu đen thoải mái, nhìn rất dễ thương.

Đan Diễn Vy không thể diễn tả được cảm giác trong đầu.

"Mẹ, ba nói sẽ đưa chúng ra đến công viên giải trí, sao mẹ vẫn còn chưa thay quần áo?” Bạn nhỏ Du Du rõ ràng là đang rất phấn khích.

Hiếm khi như một đứa trẻ.

Đan Diễn Vy sững sờ, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lục Trình Thiên.

Đôi mắt Lục Trình Thiên mang theo nụ cười thản nhiên, không nói lời nào, nhưng biểu lộ trong mắt anh đã giải thích tất cả.

Đan Diễn Vy cắn môi, muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt hưng phấn của con trai, cuối cùng vẫn nuốt mấy lời này xuống cổ họng.

"Được, đợi mẹ một lát.” Đan Diễn Vy về phòng.

Sau đó, lại phát hiện trên giường đã đặt một bộ quần áo, cùng với bộ quần áo trên người hai cha con kia chính là bộ đồ gia đình.

Cuối cùng, ba người dưới ánh mắt đầy ý cười của quản gia lên xe rời đi.

Du Du vô cùng phấn khích, ngay cả khi là một đứa trẻ vô cùng thông minh, rốt cuộc cũng chỉ mới bốn tuổi, hơn nữa thời gian bên cạnh mẹ rất ít, ba cũng vừa nhận không được bao lâu, đối với bé mà nói, tất cả những hoạt động đủ ba người trong gia đình đều vô cùng quý giá.

Lúc này ngồi ở giữa hai người, bên trái nắm chặt tay Đan Diễn Vy, bên phải thỉnh thoảng trêu chọc Lục Trình Thiên một chút, nói líu lo không ngừng.

Đan Diễn Vy hơi đau lòng, ánh mắt yêu thương nhìn Du Du, nghĩ sau này tình cảnh như vậy không biết còn mấy lần.

Lục Trình Thiên thấy thế, trực tiếp đưa tay ôm Du Du đặt ở trên đùi của mình.

Sau đó ngồi xích lại gần Đan Diễn Vy: "Du Du, một lát nữa muốn chơi cái gì?”

"Thuyền hải tặc! Tàu lượn siêu tốc!" Du Du vui sướng kêu lên.

Đan Diễn Vy cau mày: "Không thể!"

Du Du đột nhiên im lặng giống như bị tạt một chậu nước lạnh.

Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện