Ngày hôm sau, Đan Diễn Vy sáng sớm tỉnh dậy làm bữa sáng cho Du Du, đây là Du Du trước khi ngủ hôm qua năn nỉ.
Đan Diễn Vy tay chân thành thục đập trứng chiên trứng, mùi thơm từ phòng bếp bay ra, dẫn ra cơn đói bụng của người vừa tỉnh dậy sáng sớm.
Rửa chanh và trái cây, quay người định vắt nước, Đan Diễn Vy liền sững sờ.
Bên cạnh tủ trà ở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, bộ dạng quý ông lịch lãm ưu nhã, đang cười híp mắt nhìn cô.
Đan Diễn Vy rất nhanh đã ý thức được, đây hẳn là khách tối qua của Lục Trình Thiên.
"Xin chào." Trong đầu Đan Diễn Vy chuyển động, nhanh nhạy chú ý tới tuổi tác của người tới, trong lòng không ngừng suy nghĩ, không phải là ba của Lục Trình Thiên chứ?
Nhưng lại lập tức nghĩ tới, ba của Lục Trình Thiên là quan chức, hẳn sẽ không xuất hiện ở đây đi?
Chú Hạ cũng cười thân thiết: "Xin chào."
"Gọi chú là chú Hạ theo Thiên là được rồi." Giống như hiểu được băn khoăn của Đan Diễn Vy, chú Hạ chủ động mở miệng.
Đan Diễn Vy ngượng ngùng cười, gật đầu nói: "Dạ, chú Hạ. Con là Đan Diễn Vy!"
Chú Hạ gật gật đầu, ánh mắt liếc qua cô, nhìn cà phê tỏa hương thơm phức ở phía sau cô, chủ động mở miệng: "Có thể cho chú một ly cà phê không?"
"Đương nhiên có thể, đợi một lát!" Đan Diễn Vy sững sờ, lập tức nhanh chóng gật đầu, cầm ly rót cà phê vừa pha xong đưa cho ông.
Chú Hạ híp mắt, hít hà một hơi, mùi cà phê nồng đậm xông tới, làm người ta tinh thần sảng khoái.
"Vị cà phê của con nhất định rất ngon!" Ông đánh giá.
Đan Diễn Vy mỉm cười: "Chú Hạ thích là được!"
Chú Hạ thấy cô trong phòng bếp tay chân lưu loát, mùi thơm bữa sáng không ngừng truyền tới, cả căn phòng rộng lớn tràn đầy hương vị ấm áp.
Thật sự là khó tin.
Đáy mắt chú Hạ khẽ rung động.
Có lẽ, cưới một cô gái như vậy tốt hơn nhiều so với tiểu thư chỉ biết dạo phố chăm chút thảo luận trang sức châu báu.
Chú Hạ nhàn nhã bưng ly cà phê ngồi xuống cạnh bàn ăn, yên lặng chờ đợi bữa sáng.
"A, con chào ông." Du Du chạy tới như viên đạn nhỏ, ánh mắt dò xét chú Hạ, trí nhớ của cậu nói rằng, hình như cậu đã gặp qua ông này.
Chú Hạ cười khuôn mặt từ ái: "Chào con, con tên Du Du sao?"
"Dạ." Du Du ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó ánh mắt nhìn cà phê trong tay chú Hạ.
Rất thơm, hình như rất ngon.
Chú Hạ thấy vậy, như có suy nghĩ nói: "Cái này trẻ con không thể uống."
Du Du gật gật đầu: "Ba cũng nói vậy."
Dáng vẻ ngoan ngoãn làm trong lòng chú Hạ vô cùng yêu thích.
Hai người một lớn một nhỏ, cứ như vậy bắt đầu giao lưu.
Đợi lúc Lục Trình Thiên đi tới, đã trở thành dáng vẻ quen biết lâu năm, Lục Trình Thiên nhìn vô cùng buồn cười.
"Chú Hạ dậy sớm vậy." Lục Trình Thiên cười.
Chú Hạ đứng dậy: "Tuổi lớn rồi, ngủ cũng ít đi. Cả đêm suy nghĩ thế nào rồi?"
"Chú Hạ, nhất định phải gấp như vậy sao?" Lục Trình Thiên bất đắc dĩ nhếch môi, biểu cảm lại có vài phần buồn bực.
Mặt chú Hạ cũng có vài phần bất đắc dĩ: "Ông lão giục gấp, từ lúc biết chú xuống máy bay, đã liên tục gọi vài cuộc điện thoại, chỉ đợi cậu trả lời, ông không kịp đợi muốn gặp cậu chủ nhỏ."
Lục Trình Thiên suy tư một lát, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
"Đói rồi? Sắp xong rồi." Đan Diễn Vy ngước mắt, đặt bánh mì lên dĩa.
Lục Trình Thiên nhướn mày, tiến về phía trước tiếp nhận: "Gặp chú Hạ rồi?"
"Ừ, ông ấy, từ Thủ đô tới sao?" Đan Diễn Vy nghi hoặc hỏi.
"Là người chăm sóc ông anh mấy chục năm." Giọng Lục Trình Thiên hơi nghiêm túc.
Tim Đan Diễn Vy rung động.
Người chăm sóc ông cụ, thân phận địa vị đó quả nhiên là không giống người bình thường.
Chẳng trách khí độ như người ở vị trí cao.
Thấy sắc mặt Đan Diễn Vy có chút ngây ngốc, Lục Trình Thiên lập tức phì cười: "Sợ rồi?"
"...Không có." Cô kiên quyết phủ nhận.
Anh cũng không lật tẩy, chỉ tiếp tục nói: "Ông cụ biết sự tồn tại của Du Du rồi, lần này chú Hạ tới chính là vì chuyện
này."
Đan Diễn Vy tay run rẩy, xém chút làm rơi thức ăn.
Sắc mặt Lục Trình Thiên nghiêm túc xoay người cô lại: "Đan Diễn Vy, chúng ta phải đi Thủ đô rồi!"
Đan Diễn Vy cắn môi, tim đập điên cuồng, tràn ra nỗi sợ hãi chưa từng có.
"Nhất định phải đi sao?" Cô nhìn anh, vô tội như một đứa bé đi lạc.
Lục Trình Thiên đương nhiên biết gia thế của anh như một quả núi lớn, có người có lẽ sẽ chạy theo như vịt, nhưng có người sẽ né tránh không kịp, đáng tiếc là, Đan Diễn Vy chính là loại thứ hai.
Không nhịn được ôm cô vào lòng: "Sẽ không có chuyện, chỉ là gặp người già trong nhà một chút mà thôi, đừng sợ."
Đáng tiếc, câu này không có chút sức mạnh nào, vẫn làm cô lo lắng không yên.
Chỉ là, cho dù cô không muốn thế nào đi nữa, Lục Trình Thiên đã đặt vé máy bay ngày hôm sau đến Thủ đô.
Cùng lúc đó, số ít những người có được tin tức, phản ứng lại không giống nhau.
Vu Tư Tư nghe vậy, kinh ngạc trừng to mắt, sau đó cao hứng kéo Đan Diễn Vy nói: "Lục Trình Thiên thì ra còn có một mặt đáng tin như vậy, xem ra mình trước đây đã hiểu lầm anh ta rồi."
"Liên quan gì tới anh ấy, là người lớn trong nhà vì gặp Du Du nên mới cho người tìm tới cửa." Đan Diễn Vy mới không tin là tâm ý gì của Lục Trình Thiên đâu.
Vu Tư Tư cười trộm: "Xem ra cậu vẫn còn chờ mong với anh ta!"
Đan Diễn Vy liếc cô trắng mắt, không nói gì.
Một phía khác, người nào đó tin tức nhanh nhạy, ở trong một căn phòng rách nát hẻo lánh, mắt hiện lên vài phần ý cười.
Lục Trình Thiên sắp quay về Thủ đô rồi, tới lúc cô nên phát huy tác dụng rồi!" Người đàn ông cười lạnh nhìn người phụ nữ có chút mất hồn ngồi trên sofa, mở miệng nói.
"Thẩm Lãng, tôi không phải nô lệ của anh, anh không có tư cách ra lệnh cho tôi!" Giọng người phụ nữ sắc bén, nếu Lục Trình Thiên ở đây, sẽ phát hiện, người này rõ ràng là Vũ Thư mà anh cho rằng đã dẫn mẹ rời khỏi thành phố Cần An đi tha hương.
Thẩm Lãng hừ lạnh: "Người phụ nữ bên cạnh tiên sinh rất nhiều, cô cho rằng cô bò lên giường, thì có thể cưỡi lên đầu tôi sao? Cô Vũ Thư, cô thật sự là vẫn ngây thơ lãng mạn như xưa đó!"
"Anh..."
"Thành thật nghe lời tôi, nếu không, tôi có thể cứu cô ra, cũng có thể kéo cô vào địa ngục!" Thẩm Lãng âm trầm đè thấp giọng, như ma quỷ bò ra từ nơi hắc ám, làm cả người cô ta phát run.
Cô ta nghĩ tới mấy ngày trong nhà vừa xảy ra chuyện, cảm giác gọi trời trời không thấu.
Tất cả những người vốn qua lại không tệ với nhà cô ta, đều cách rất xa, xem cô ta và mẹ như chuột bên đường, mà cũng vào lúc đó, cô ta cuối cùng biết lý do Thiên qua lại với cô ta.
Thì ra là vì tìm bằng chứng phạm tội của ba cô ta?
Nếu không phải Thẩm Lãng kéo cô ta ra, cô ta xém chút đã sụp đổ.
Bây giờ, cô ta tuyệt đối không thể quay trở lại lúc đó.
Còn về phần Thủ đô...
Phá hoại hạnh phúc của Đan Diễn Vy, cô ta rất vui lòng!
Truyện convert hay :
Chiến Thần Trở Về