Giáo Bá Tiểu Mỹ Nhân

Ác Mộng


trước sau



"Thật là, người ta cũng không phải cố ý.

Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, nếu không phải bổn tiểu thư thích ngươi, ngươi cho là ngươi là ai? Hạ Nghị, ngươi chờ xem."
Tôn Tuyết nhìn thấy bóng dáng quyết tuyệt của Hạ Nghị tức giận đến dậm chân, chặn một chiếc taxi rời khỏi.

_______Hiệu thuốc trên tầng hai trung tâm thương mại______
Liễu Nhất im lặng ngồi trên sô pha ở cửa, Hạ Nghị vào trong trong mua cồn iod, băng gạc cùng tăm bông sau khi trả tiền liền tiến đến ngồi xổm trước mặt cậu thuần thục giúp cậu xử lý vết thương, Liễu Nhất im lặng không lên tiếng, cắn môi chải vuốt vuốt tóc.

Hạ Nghị bôi thuốc xong mới phát hiện người vừa mới đau đến phát khóc lúc này lại không phản ứng, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ tóc cậu, ôn nhu hỏi "Còn đau không?"
Liễu Nhất hoàn hồn nhìn cánh tay đã không còn thấy vệt máu thành thực gật đầu, gật đầu xong lại cảm thấy đau đau, vì thế lại lắc lắc đầu.

Hạ Nghị thấy biểu tình ngây ngốc của cậu nhịn không được đưa tay tiếp tục xoa đầu cậu, cố ý lớn tiếng ra lệnh: "Đau cũng nhịn, nam tử hán đại trượng phu nhất định phải kiên cường."
Liễu Nhất ngơ ngác nhìn hắn, giống như chưa phản ứng kịp lời hắn nói.


"Đau đến ngốc?".

Xin hãy đọc truyện tại { trùmtru уện.or g }
Hạ Nghị buồn cười đến gần mặt cậu, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại ở trước mắt, Liễu Nhất lúc này mới hoàn hồn, biểu tình của Hạ Nghị thật giống như đối với việc bản thân bị người khác mắng là con riêng không để ý, nhưng Liễu Nhất lại rất để ý.

Tuy rằng Hạ Nghị không được xem như tốt người, nhưng hắn cũng không xấu, cậu không chịu được việc Hạ Nghị bị người xúc phạm như vậy, lại còn ở nơi công cộng đông người, cho dù người kia là bạn gái Hạ Nghị......!Bạn gái?
Ngực vừa nảy lên một cảm giác khó chịu xa lạ, Liễu Nhất há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy là......!Bạn gái cậu sao?"
"Hửm ——"
Hạ Nghị không nhịn được giơ ngón trỏ lên trên trán cậu dùng sức gõ một chút, bất đắc dĩ nói "Ở trong lòng cậu tôi chính là người không biết thưởng thức như vậy?"
Liễu Nhất che cái trán phát đau liều mạng lắc đầu, chỉ cảm thấy cỗ tức giận trong lòng kia đột nhiên tiêu tan.

"Về sau thời điểm không có tôi, nhìn thấy nữ nhân kia thì tránh xa chút, cô ta là người điên."
Hạ Nghị cũng không có giải thích nhiều lắm, chỉ là đặc biệt dặn dò cậu một câu, Liễu Nhất cũng không hỏi nhiều, nghe lời gật đầu, đối với việc nguy hiểm, cậu luôn luôn là có thể cách xa liền cách xa.

Chỉ là, cậu đột nhiên có chút không nỡ cách Hạ Nghị quá xa.

Lăn qua lăn lại một phen Liễu Nhất cũng đã quên hồi nãy mình bị Hạ Nghị làm cho tức giận sự, bôi thuốc xong liền ngoan ngoãn để người dẫn đến ngồi trên xe điện nhỏ.

Liễu Nhất ngồi ở sau xe, tầm mắt phía trước là tấm lưng con trai, cậu nhìn thấy tấm lưng cao lớn rắn chắc kia không biết sao đột nhiên có một loại xúc động muốn ôm.

Người kia vì cái gì phải mắng Hạ Nghị là con riêng, Hạ Nghị thật sự không ngại sao?
Mẹ Hạ Nghị là người như thế nào, có phải hay không cũng giống mẹ mình không thích con của mình? Nếu không, sao lại giới thiệu một người người như vậy làm bạn gái Hạ Nghị?
Mẹ Hạ Nghị khẳng định không phải người mẹ tốt.

Liễu Nhất thở phì phì nghĩ, cậu không muốn Hạ Nghị bị người khác mắng, trong lòng lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác gọi là "hung ác", những người mắng Hạ Nghị thật xấu.

"Im lặng như vậy, có phải trong lòng đang nói xấu tôi không?"
Hạ Nghị đột nhiên mở miệng, một tay lái xe một tay đưa ra sau lưng đùa giỡn xoa xoa mặt Liễu Nhất.

"Nguy hiểm, cậu đừng như vậy."

Liễu Nhất lo lắng nhắc nhở, nghiêm cẩn thu hồi suy nghĩ trong lòng trước đó, tiến hành bổ sung —— những người mắng Hạ Nghị thật xấu, ngoại trừ Liễu Nhất.

"Buzz...!buzz...!——"
Hạ Nghị thành thành thật thật đem nắm tay duỗi trở về, đúng lúc này không biết từ chỗ nào truyền đến từng đợt chấn động, Liễu Nhất nhìn một vòng tầm mắt dừng ở túi áo của người trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở, "Hạ Nghị, hình như di động của cậu kêu."
"Tin nhắn rác, không cần phải xem."
"Nga."
Liễu Nhất luôn luôn rất thức thời, Hạ Nghị nói mặc kệ cậu cũng không hỏi nhiều, gió mùa hè lướt qua mặt mà đến như nhẹ nhàng ôm lấy làn da, tạo cảm giác ấm áp thoải mái.

Hạ Nghị là "Người

xấu" nguy hiểm, cậu không nên thân thiết với Hạ Nghị, nhưng Hạ Nghị là người thứ nhất ngoài anh trai khiến cậu muốn chủ động thân cận......!Liễu Nhất lắc đầu xua đi suy nghĩ loạn thất bát tao này.

Gió tháng năm rất thoải mái, đường rộng rãi, thời tiết rất tốt, xe điện nhỏ cũng rất tốt, đường đi ổn định không có tiếng ồn, rất thích hợp hóng gió.

"Tôi có việc phải đi, buổi tối ngoan ngoãn ở trong nhà đừng chạy loạn."
Di động của Hạ Nghị chấn động suốt một đường, sau khi lượn một vòng hắn dừng ở cửa nhà Liễu Nhất, trước khi đi còn không quên dặn dò cậu, thật thật là có vài phần dáng vẻ của anh trai.

Liễu Nhất đứng ở cửa nhìn thấy Hạ Nghị cùng xe điện nhỏ biến mất ở hẻm nhỏ cuối mới lấy ra chìa khóa mở cửa, thời điểm đẩy cửa cậu nhìn vết thương màu tím thật dài trên cánh tay, lúc này đã không còn đau, liền đi vào sân đóng cửa.

Đêm đã khuya, trăng sáng sao thưa, trong sân truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu vang, hàng vạn gia đình ở A thành đều đã tắt đèn tiến vào giấc ngủ, đèn bên nhà họ Liễu lại đột nhiên sáng lên.

"Lạch cạch ——"
Liễu Nhất bừng tỉnh giữa ác mộng đưa tay dùng sức bật công tắc phía bên phải, đồng hồ báo thức đầu giường tại không gian yên tĩnh ban đêm "Tích tắc tích tắc" một cách trật tự.

Đã hai rưỡi sáng.

Lúc này tỉnh lại, cơn ác mộng tuyệt đối đáng sợ hơn khi trong nhà không có ai, Liễu Nhất ra một thân mồ hôi lạnh cũng không dám xốc chăn lên, co quắp ở đầu giường không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cậu đã rất nhiều năm chưa gặp qua loại ác mộng đáng sợ này, ở trong mộng những quái vật huyết nhục mơ hồ cơ hồ muốn xé xác cậu ra.

"3.


141592653589......"
Liễu Nhất đình chỉ suy nghĩ miên man của mình, bắt buộc bản thân đem lực chú ý chuyển dời đến địa phương khác, tầm mắt dừng ở hình cây bồ công anh trên chăn, đầu nổi lên số Pi.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, Liễu Nhất lúc này mới nằm xuống thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ding dong ——"
"Ding dong ——"
"Ding dong ——"
Liễu Nhất đang ngủ say bị một loạt tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức, mở to mắt trời đã sáng hẳn, cậu ngồi dậy tắt đèn trong phòng ngủ, nhìn đồng hồ 08:11.

Chẳng lẽ là Hạ Nghị?
Liễu Nhất cơ hồ không có bạn bè, ngày thường cơ bản không có người tới cửa tìm cậu, Liễu Nhất nghĩ đến đầu tiên chính là Hạ Nghị lại đây tìm mình.

Đầu tóc lòa xòa, quần áo không đổi, mặt cũng không rửa, chuông cửa vẫn đang kêu, Liễu Nhất tùy tiện mặc quần vào lau mặt, một bên vò tóc một bên đi mở cửa.

"Nhất Nhất, cậu thế nhưng vẫn còn ngủ?"
Người sáng sớm kiên trì không ngừng ấn chuông cửa là bạn cùng bàn của cậu, người mới hôm trước xin nghỉ ốm hiện tại đã lại vui vẻ Hứa Niên, Liễu Nhất buông tha cho việc sửa sang lại kiểu tóc của mình, vẻ mặt không hờn giận nhìn vị khách không mời mà đến này.

Hứa Niên từ trước đến nay dây thần kinh thô lại đúng Liễu Nhất từ trước đến nay quen thuộc, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt đen xì của bạn cùng bàn, nhiệt tình ôm cánh tay Liễu Nhất giống như là vào nhà mình kéo Liễu Nhất vào phòng.

Vừa đi một bên còn không quên nhắc nhở: "Vào phòng, tớ không cho phép dung nhan tuyệt thế đáng yêu khi tỉnh ngủ của cậu người con trai khác ngoài Hạ Nghị nhìn thấy!"
Liễu Nhất: "......".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện