Cung Quý Dương nhất quyết không tha, bấm chuông liên tục, người phục vụ ở bên cạnh hết sức sợ hãi.
- Cung tiên sinh, chắc Lãnh tiên sinh ngủ rồi, hay là ngài về phòng đi! – Anh ta nhỏ giọng nói.
Cung Quý Dương nhướn mày: "Anh đang dạy tôi đấy à?"
Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai người phục vụ lại khiến anh ta cảm thấy sống lưng lạnh toát. Anh ta lập tức cúi đầu nói: "Cung tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không dám".
- Tốt, anh đi chỗ khác đi, ở đây không còn việc của anh nữa! – Cung Quý Dương không kiên nhẫn giơ tay lên.
Người phục vụ cúi người rồi nhanh chóng biến mất.
Cung Quý Dương nhún vai, vừa định đập cửa tiếp thì...
Vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục đã xuất hiện trước mặt anh ta...
- Này! – Cung Quý Dương hét lên đầy quái dị, lập tức lùi về phía sau vài bước – Sao im hơi lặng tiếng thế? Muốn dọa chết người à?
Nói xong, anh ta cực kì khoa trương vỗ vỗ ngực giống như bản thân đang hết sức kinh hãi.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó quay người đi thẳng đến quầy bar trong phòng.
Nếu được thì hắn thật sự muốn đấm vào cái mặt đang cười tít mắt của tên Cung Quý Dương đó, phá hủy khuôn mặt anh tuấn đó luôn đi.
Tên chết tiệt đó, cố ý tới quấy rối phải không?
- Này, ông bạn, đừng có bày ra bộ dạng bất mãn như vậy được không? – Cung Quý Dương thoải mái ngồi xuống sofa, uể oải lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục không hề để ý đến anh ta, lấy ra hai ly thủy tinh rồi chậm rãi rót rượu Whisky vào.
- À, cô gái bé nhỏ kia đâu rồi?
Cung Quý Dương hứng thú nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lãnh Thiên Dục, lập tức cười đầy xấu xa: "Không phải bị cậu giày vò đến mức không xuống được giường rồi chứ?"
Anh ta còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng của Thượng Quan Tuyền từ trong phòng ngủ truyền ra. Giọng nói vô cùng tươi mát như từng giọt nước chảy nhỏ giọt, trong trẻo mà lạnh lùng...
- Cung Quý Dương, anh nói bậy bạ cái gì đó?
Cô không khách khí phản bác lại anh ta, không hề để tâm đến địa vị đáng ngưỡng mộ của anh ta chút nào.
Lãnh Thiên Dục đứng ở quầy bar cũng không có ý ngăn cản, ánh mắt đầy hứng thú chờ xem cô định làm gì.
- Xem ra cô vẫn còn tinh thần đấy nhỉ. Mấy người đi chơi ở công viên của tôi khi về nhà đều rã rời đến mức không xuống được giường đấy! – Cung Quý Dương nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Tuyền trong phòng, trên mặt giương lên nụ cười quỷ dị.
Không nhắc đến chuyện đó thì thôi, Cung Quý Dương vừa nhắc đến đã khiến Thượng Quan Tuyền biến sắc. Ngay sau đó, cô không nói gì nữa, lập tức tiến nhanh lên mấy bước.
- Này, cô bé, cô muốn làm gì? – Cung Quý Dương thấy không ổn, lập tức bật dậy tránh xa cô.
- Cung Quý Dương, trốn gì chứ! – Thượng Quan Tuyền thở dồn dập, tiện tay ném cái gối ôm về phía Cung Quý Dương...
Cung Quý Dương nhanh chóng đỡ lấy cái gối ôm, cười ha ha: "Xem ra cô vẫn còn thừa tinh lực đấy nhỉ".
- Anh tưởng chạy là trốn được à? – Thượng Quan Tuyền