Thượng Quan Tuyền cảm thấy hết sức tuyệt vọng!
Cô ngã phịch xuống thảm trải sàn màu trắng, ánh mắt phẫn nộ toát ra vẻ lạnh lẽo: "Các anh... đều là kẻ điên, đều là kẻ lừa đảo! Tôi không muốn nghĩ gì nữa, thả tôi ra, thả tôi ra..."
Lãnh Thiên Dục vừa nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, như phảng phất mây đen bao phủ, hơi thở nặng nề đầy nguy hiểm tản ra.
Hắn không nói gì nữa, chỉ bước lên hai bước, kéo cô lại gần, đôi mắt lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đến mức giết người.
- Em vừa nói gì? – Giọng nói của hắn khiến người khác phải sợ hãi, giống như gió rét tháng chạp khiến người nghe không rét mà run.
- Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? – Thượng Quan Tuyền không hề sợ hãi, tức giận nhìn hắn chằm chằm, lúc này cô sắp phát điên lên rồi...
- Các anh đều là những kẻ điên vô nhân tính! Kẻ điên!!!
Nước mắt giàn giụa khắp khuôn mặt, những giọt nước mắt vương nơi khóe mi che đi đôi mắt vốn trong sáng của cô, lúc này chỉ còn lại sự phẫn hận...
Chết tiệt thật!
Lãnh Thiên Dục thu tay lại, kéo Thượng Quan Tuyền vào lòng, ôm chặt lấy...
- Làm gì vậy, buông...
Thượng Quan Tuyền ra sức đấm vào ngực Lãnh Thiên Dục, muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng cánh tay hắn như sắt, siết chặt cả người cô, tùy ý để cô phát tiết lửa giận lên người.
Sải bước dài đi vào phòng ngủ, hắn ném Thượng Quan Tuyền lên giường, sau đó thân thể to lớn lập tức bao phủ lấy cô...
- Đừng, đừng động vào tôi, anh là đồ bẩn... – Thượng Quan Tuyền vùng vẫy như một chú cá đang tuyệt vọng.
Hắn thật quá đáng, vừa bắt cô phải chấp nhận sự thật đau lòng, mà trong khi đó ở cùng một căn phòng khác lại đối xử dịu dàng với cô gái khác, giờ lại còn muốn động vào cô nữa...
Cô hận hắn...
Vẻ mặt vốn âm trầm lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục lại càng thêm nham hiểm hung ác... Đồ bẩn?
Cô dám đánh giá hắn như vậy sao?
Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!
Chấp nhận hắn là sự lựa chọn duy nhất của cô!
Đôi mắt chim ưng của Lãnh Thiên Dục đầy lạnh lẽo khiến người khác cực kì sợ hãi, cô càng vùng vẫy càng làm dấy lên bản tính thích chinh phục của hắn. Sau đó, hắn cúi xuống hôn cô, đầu lưỡi nóng bỏng nhanh chóng tấn công khoang miệng cô...
Đối mặt với cô hắn không muốn khống chế bản thân mình! Cũng không muốn khống chế ham muốn chiếm hữu cô đang dâng lên trong lòng hắn!
Cô gái này chỉ có thể là của hắn, không chỉ có cơ thể, mà ngay cả trái tim cô hắn cũng phải có được!
Hơn nữa, hắn muốn ngay lúc này có được!
Hắn tuyệt đối không cho phép Thượng Quan Tuyền coi hắn và người đàn ông đó ngang hàng nhau!
Nụ hôn mãnh liệt của hắn trượt dần xuống chiếc cổ trắng như tuyết, bờ vai thon mê người, đến xương quai xanh khêu gợi, cuối cùng hôn lên nơi đầy đặn của cô...
Hắn vùi đầu vào khe rãnh mê người, lưu luyến hôn lên bầu ngực cô, ngậm chặt nụ hoa trên đó, hưởng thụ nơi mềm mại căng đầy đó, liên tiếp để lại những vết hôn trên đó...
Bàn tay kia tùy ý lướt khắp cơ thể cô...
Cơ thể non nớt mẫn cảm của Thượng Quan Tuyền giống như bị sét đánh trúng, kịch liệt run rẩy...
- Nhớ kỹ, em là của tôi! Em chỉ có thể là của tôi... – Hắn không ngừng tuyên bố những lời lẽ bá đạo bên tai cô.
Một lần, hai lần, ba lần...
Cô giãy giụa, gào xin hắn, giọng nói của cô chạm vào tận sâu trong tim hắn...
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lãnh Thiên Dục lại vang lên từng hồi chuông, tiếng chuông vang