Vân Diệu Trạch nghe thấy, nhưng rất khinh thường.
Truyện Đô Thị
Cho tới bây giờ hắn chưa từng hối hận cái gì, đồ vật, con người, sự việc, phàm là không cần, quá khứ, từ bên cạnh hắn rời đi, hắn đều sẽ không lưu luyến, cái thế giới dơ bẩn xấu xí này có cái gì đáng để lưu luyến đâu.
Lâm Sóc lại ngủ một giấc đến xế chiều, tùy tiện ăn mấy miếng cơm tối liền nhào lên giường.
Chẳng qua hôm nay không may mắn như vậy, mẹ Lâm về nhà rồi.
Bà nội bên kia đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, còn gọi video call với bọn họ, Lâm Sóc vuốt tóc, cố gắng tỏ ra tràn đầy sức sống trước ống kính, chứ không phải giống như cà tím bị sương đánh chết.
"Các con không cần lo lắng cho bà, hiện tại bà rất tốt, cuối tuần các con tới, bà còn có thể xuống bếp nấu cơm cho các con."
Bà nội đang nằm trên chiếc ghế trúc ngoài ban công, ông nội ở bên cạnh đang vui vẻ quạt cho vợ.
Lâm Sóc gật đầu, "Nếu không thì ngày mai con liền đến thăm bà."
Bà nội cười mắng: "Đứa nhỏ này, bà còn chưa hồ đồ đâu, hôm nay là thứ năm, ngày mai con phải học cả ngày."
Lâm Sóc nhếch miệng cười.
Cũng khuya rồi, ba mẹ giống như dỗ dành đứa bé để bà nội nhanh chóng vào phòng ngủ, đừng ở ban công lâu, sau đó mọi người chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.
Video call vừa tắt, Lâm Sóc liền muốn chuồn mất.
Mới xoay người, lỗ tai đã bị mẹ Lâm nắm chặt, còn vặn mấy cái.
"A a a a a, đau đau đau đau đau —— mẹ, mẹ nhẹ nhàng một chút đi!"
“Ranh con, mẹ bảo con về sớm một chút để đi học, chứ không phải để con suốt ngày nằm trong nhà giả đại gia."
"Không phải, mẹ, thân thể con được không thoải mái, không có cách nào mang bệnh đi học."
"Còn nói láo với mẹ?" Mẹ Lâm lại vặn mấy cái, "Trên người con ngoại trừ ung thư lười ra thì còn có bệnh gì? Là ba quen chiều con con quen rồi, ngày mai có phải bò thì cũng phải bò đến trường!"
"Được được được, mẹ buông tay trước đi, lỗ tai con muốn rớt ra luôn rồi!"
Lâm Sóc nhe răng cầu xin tha thứ.
Đúng là mẹ ruột, xuống tay đều tận lực dùng sức.
Mẹ Lâm buông tay ra, vỗ lên đầu con trai một cái, quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cả ngày không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, nếu con chăm chỉ bằng một nửa em của con, mẹ sẽ không nhọc lòng nhiều như vậy, em gái con đâu?"
"Không biết ạ."
"Cái gì cũng không biết, con còn có thể biết cái gì!"
Mẹ Lâm giơ tay muốn vỗ cái nữa, Lâm Sóc một tay chống đỡ, từ phía sau ghế sô pha lăn vào trong, hướng ánh mắt cầu cứu ba của mình, bình thường khi hổ cái trong nhà nổi giận, ba đều giả vờ cư xử cực kỳ nhu thuận.
"Khụ, đừng tức giận." Ba Lâm cười nói: "Dao Dao đã gọi điện thoại cho anh, hôm nay có bài tập khó nên muốn đến nhà bạn học thêm, hẳn là sắp về rồi.”
Nói xong gọi điện thoại cho con gái.
Đúng là Lâm Dao đang trên đường về, ban đêm không ăn cơm tối nên đói bụng, đón xe đi được hơn nửa đường liền xuống xe, đang ở quầy đồ nướng ăn một chút.
"Đi đón em gái con về nhà đi, con gái đi đường ban đêm không an toàn." Mẹ Lâm ra lệnh.
"Con lập tức đi liền."
Lâm Sóc cũng không thay quần áo, chỉ mặc chiếc áo thun nhăn nhúm vì đã mặc cả ngày đi ngủ, mang đôi dép lào ra ngoài, chạy cực nhanh để thoát khỏi nanh vuốt của mẹ.
Cách tiểu khu qua một con phố có rất nhiều quầy thịt nướng, buổi tối chỗ đó rất náo nhiệt.
Lâm Dao gọi hai xiên cánh gà, hai xiên xương thịt, hai xiên rau hẹ....!Tạm thời ngồi chờ ở bàn vuông nhỏ.
Vừa đúng lúc, Trương Gian và Vương Thiệu lớp 12/6 cũng ra chợ đêm dạo chơi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô l.
"Yo, đây không phải là em gái nhỏ Lâm gia sao?" Trương Giản cười đến đáng khinh.
Bọn hắn có xích mích với Lâm Sóc, nhìn thấy Lâm Dao tự nhiên muốn bắt nạt.
Xung quanh có nhiều thực khách, Lâm Dao cũng không sợ bọn họ, liếc mắt không để ý.
"Haha, thái độ gì đây, đã cho cô mặt mũi rồi, không biết chúng tôi lớn hơn cô, nhìn thấy phải gọi một tiếng học trưởng sao?" Vương Thiệu khoác vai Trương Gia, hai nam sinh đứng trước mặt một cô gái nhỏ, nói xong còn đưa tay đẩy Lâm Dao một cái.
Thân thể Lâm Dao loạng choạng một cái, đụng vào cái bàn phát ra âm thanh ken két.
"Các anh muốn làm gì!"
"Làm gì? Cô nói xem chúng tôi muốn làm gì?"
Nhìn qua là bộ dáng học sinh, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại chỉ cảm thấy bọn họ là côn đồ, ông