Gì cơ?!
Lâm Sóc giật mình, đọc lại tin nhắn một lần nữa, xác định mình không nhìn lầm mới xỏ dép lê vội vàng chạy ra khỏi phòng, Lâm Dao thấy cậu muốn đi ra ngoài thì lập tức nhảy xuống ghế sô pha chặn cửa, "Mẹ đã ngủ, ba đã ngáy to, nếu anh muốn chuồn êm thì em sẽ gầm lên một tiếng sư tử."
"Nói tiếng người."
"Mua lộ phí 200."
"Anh chuyển cho em nhiều hơn 50, không cần thối lại." Chuyển khoản Wechat xong, Lâm Sóc liền bước ra cửa trước.
"Thật sự chuyển nhiều hơn cho em, hào phóng như vậy?" Lâm Dao có chút kinh ngạc, "Này anh, anh đi đâu thế?" Nói xong đã không thấy bóng lưng anh trai đâu.
Lại nhìn số tiền chuyển đến, cô tỉnh táo lại, vậy mà dám mắng mình 250*?
*Ở Trung Quốc, hầu như mọi người đều rất ghét con số 250 (èrbǎi wǔ) bởi nó đồng nghĩa với sự sỉ nhục, mang ý nghĩa mắng chửi người đối diện.
Họ thường gọi một kẻ ngu ngốc hoặc nói chuyện không đứng đắn, làm việc không nghiêm túc, hành xử một cách tùy tiện là 250.
Lâm Sóc chạy xuống dưới lầu, hít thở đều rồi mới chậm rãi đi đến cửa tiểu khu.
Vân Diệu Trạch thật sự đang chờ cậu, trong tay còn xách đồ.
"Đột nhiên gọi tôi xuống đây làm gì?"
"Không phải đói đến không ngủ được à, tôi mua bữa ăn khuya cho cậu." Vân Diệu Trạch đưa pizza đóng gói đến trước mặt Lâm Sóc.
"A, còn tưởng rằng cậu đột nhiên không trả lời tin nhắn là bị sói tha đi mất rồi."
Vân Diệu Trạch cười khẽ, "Giận rồi?"
"Ai giận chứ ——" Chữ cuối cùng còn kéo dài âm cuối, thay vì nói là tức giận thì không bằng nói là có chút giận dỗi, tâm trạng cả ngày hôm nay như tàu lượn siêu tốc, lúc cao lúc thấp, bản thân cậu cũng sắp biến mình thành bệnh tâm thần luôn rồi.
Vân Diệu Trạch kiên nhẫn giải thích: "Điện thoại di động chỉ còn lại 5% pin, cho nên không dám trò chuyện nhiều với cậu, tôi sợ đến tiểu khu bên này rồi không thể gọi cậu xuống được."
Bùm, tâm trạng lại bay lên trời.
"Biết rồi, thật ra tôi thật sự không tức giận." Lâm Sóc cong khóe miệng, nhận lấy pizza từ trong tay Vân Diệu Trạch rồi nói tiếng cảm ơn, "Vậy...!Tôi về trước nhé?"
Gọi tôi lại nhanh lên! Đừng để tôi đi!
Lâm Sóc quay người đi hai bước, bỗng nhiên cổ áo phía sau bị một ngón tay móc lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da sau gáy, lập tức làm cho nhiệt độ làn da nóng lên, trái tim đập thình thịch nhảy đến lợi hại.
Vân Diệu Trạch đứng ở phía sau cậu, chiều cao chênh lệch rõ ràng.
Đèn đường chiếu bóng của hai người hợp lại với nhau.
"Sao...! Sao thế?" Lâm Sóc nghiêng đầu qua, Vân Diệu Trạch hơi cúi người xuống, khoảng cách đối mắt nhìn nhau có thể nói là gần trong gang tấc.
"Tôi đến đưa bữa ăn khuya cho cậu, có phần thưởng gì không?"
Thanh âm của Vân Diệu Trạch trầm thấp gợi cảm, dễ nghe đến nỗi làm cho lỗ tai của Lâm Sóc muốn mang thai đến nơi.
Lâm Sóc nuốt nước miếng, "Cậu muốn phần thưởng gì?"
Lúc hỏi, đầu óc cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh lung tung lộn xộn, ví dụ như hôn trán, hôn má...!Dù sao cũng chính là một cái hôn triền miên thân thiết.
Mình thật đúng là không biết xấu hổ.
Vân Diệu Trạch cười cười, nói: "Tôi muốn cậu giữa trưa đến xem tôi chơi bóng."
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, không khỏi làm cho tai Lâm Sóc nóng lên, cậu nhìn vào đôi mắt thâm thúy của đối phương, gật đầu: "Ừm, được thôi."
"Thế quyết định như vậy nhé, đã đồng ý với tôi rồi thì phải làm được, về ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút." Vân Diệu Trạch dịu dàng dặn dò.
Lâm Sóc cảm giác mình chính là một cây kem, nếu không đi thì sẽ tan chảy ngay tại chỗ.
"Biết rồi, bye."
Nhìn Lâm Sóc đi vào tiểu khu rồi biến mất ở góc hành lang, Vân Diệu Trạch chậm rãi trở về, một chiếc Bugatti màu xám bạc đậu ở ven đường gần tiểu khu, Từ Hiến đang đợi hắn.
Vân Diệu Trạch mở ghế lái phụ ngồi vào.
"Cảm giác theo đuổi nam sinh như thế nào?" Từ Hiến ở bên cạnh vừa lái xe