Edit: Hinh
Sở Mạt vừa đi ra liền thấy Kỷ Tuân đang đứng ở phía bên kia của hàng rào.
Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, vẫn đẹp trai như vậy. Trên người anh toát ra một loại hơi thở cao quý, hoàn toàn tách biệt với mọi người, anh cứ đứng thẳng tắp ở đó, cách Sở Mạt còn chưa đến năm bước chân.
Trong nháy mắt khi thấy anh, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Thấy Sở Mạt, khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Tuân xuất hiện một nụ cười, tuy nhạt nhẽo, nhưng lại có cảm giác dịu dàng.
Bàn tay cô không ngừng đổ mồ hôi, tim lại càng đập nhanh hơn, vừa có chút hồi hộp, lại có chút khó chịu. Bốn tháng không gặp, cô cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh nữa.
Có lẽ việc bà Lâm qua đời là một đả kích rất lớn đối với anh, Kỷ Tuân thật sự gầy đi rất nhiều. Vốn dĩ anh không phải là người có ngoại hình cường tráng này nọ, nên màu đen của áo sơ mi lại càng làm anh thêm gầy yếu hơn. Kỷ Tuân cắt tóc rồi, kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng này dường như là bộ phận duy nhất có thể khiến anh thoạt nhìn có cảm giác nhanh nhẹn và ấm áp hơn.
Nhìn thấy sự tối tăm trong con ngươi của anh, chóp mũi Sở Mạt đầy xót xa, giọng nói của cô có chút run rẩy, “Kỷ Tuân.”
Kỷ Tuân đưa tay xoa xoa đầu cô, trong mắt hiện lên ý cười, tiếng nói trầm thấp vang lên, ”Phơi nắng đen thôi mà.”
Xa cách bốn tháng trời, động tác này một lần nữa được lặp lại, cảm giác quen thuộc trong nháy mắt đã chọc thủng trái tim Sở Mạt, cảm giác nhớ nhung, lo lắng, ân hận và cả những rung động ở đáy lòng đều chen chúc nhau mà chui ra. Sở Mạt cầm lấy tay Kỷ Tuân, nước mắt tràn đầy hốc mắt, ”Chuyện của bà Lâm, em xin lỗi…”
Bốn chữ* này vừa phát ra, ánh mắt của anh trở nên ảm đạm một cách rõ rệt.
[*] Bốn chữ: Ở bên Trung là bốn nha, “Tiểu Lâm bà bà”. Hinh rút ngắn lại thành bà Lâm.
”Đều là quá khứ cả rồi.”
Anh ngắt lời cô, sau đó tỏ ra thoải mái mà nhìn dời tầm mắt, cúi đầu cầm lấy vali của cô, ”Vất vả rồi, một mình em mà phải đẩy hai cái vali lớn như vậy. Đưa tôi, tôi cầm giúp em.”
Anh luôn chăm sóc cho cô như vậy.
Sở Mạt cũng không ngăn anh lấy vali của cô, chỉ là trong phút chốc khi anh chuẩn bị xoay người, cô đột nhiên ôm lấy anh.
”Kỷ Tuân, xin lỗi vì em không thể ở bên cạnh anh vào lúc đó. Bây giờ em đã đến đây rồi, em sẽ giúp anh chia sẻ vui buồn, được không?”
Mùi hương ngọt ngào và nhiệt độ cơ thể của Sở Mạt đột nhiên ập tới làm thể xác và tinh thần của Kỷ Tuân giật mình, anh sửng sốt chừng ba giây, mới chậm chạp nâng tay lên.
Cảm nhân được động tác của anh, Sở Mạt tưởng anh muốn đẩy cô ra, cánh tay liền rút về.
Nhưng anh không làm vậy.
Kỷ Tuân chậm rãi đưa tay ôm lấy lưng Sở Mạt, để cằm cô gác ở vai mình, sau khi xác định sẽ không làm cô cảm thấy không thoải mái, anh xiết chặt vòng tay lại, sau đó thở dài, một hơi rất nhẹ bên tai cô.
***
Kỷ Tuân lái xe đến, Sở Mạt biết chiếc xe đó, là chiếc xe đón anh ở trong thôn lúc trước.
Nhìn thấy chiếc xe này, cô như sáng tỏ điều gì.
Bà Lâm mất rồi, Kỷ Tuân cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nơi đó cả, nên anh mới lên Thượng Hải.
Kỷ Tuân để vali đồ của cô ở ghế sau xe, đóng cửa xe lại thì thấy cô ngẩn người ở đó, anh mở cửa xe cho cô, ”Ngẩn ra ở đó làm gì vậy? Lên xe.”
”À, được.” Cô lấy lại tinh thần, cười cười với anh.
Đầu thu, Thượng Hải vẫn còn dư âm của mùa hè, không khí ẩm thấp bám ở mặt đất rồi lại phản chiếu lên làn da của con người, đi ra ngoài dưới thời tiết như vậy chẳng dễ chịu xíu nào.
Kỷ Tuân lái xe đưa Sở Mạt đến trường học, giúp cô báo danh, rồi lại cầm vali của cô lên phòng ký túc xá, cả đầu đều đầy mồ hôi.
Sở Mạt đưa cho anh một tờ khăn giấy ướt, ”Lần đầu em thấy anh đổ mồ hôi.”
Kỷ Tuân cầm lấy, cười nói: ”Đúng là rất ít khi tôi đổ mồ hôi.”
Nhận thấy cuối cùng gương mặt của anh cũng có chút sức sống, tâm trạng của Sở Mạt cũng thả lỏng không ít.
Hình như cô là người đầu tiên đến ký túc, sau khi để sắp xếp vali trong phòng xong, Kỷ Tuân nói trước tiên để anh dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Sở Mạt vẫn còn xa lạ với nơi này, mà Kỷ Tuân hình như cũng không quá quen thuộc với đường xá ở đây, vì cả một đường đi đến nhà hàng anh đều phải dùng phần mềm chỉ đường.
Kỷ Tuân chọn một nhà hàng có thể nhìn thấy cảnh đầu bếp nấu món ăn, không chỉ yên tĩnh mà phong cảnh cũng đẹp, phong cách bố trí vừa nhìn đã biết giá chắc chắn không rẻ.
Quả nhiên.
Sở Mạt nhìn menu, một dĩa củ sen ngâm mật ong tận 260 tệ, sợ đến nỗi suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi mình.
Kỷ Tuân còn đang nghiêm túc chọn món, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nhìn menu của Sở Mạt, ”Sao vậy?”
Sở Mạt nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến mình, cô mới dựng menu lên che khuất mặt, nhỏ giọng nói: ”Hay là chúng ta đến chỗ cạnh trường học ăn đi, đồ ăn ở đây mắc quá.”
Kỷ Tuân vừa nghe xong, anh ngẩn ra, sau đó bật cười, ”Không sao đâu.”
Thấy anh không nghe lời cô khuyên, Sở Mạt nhíu mày: ”Một món ở đây đủ để chúng ta ăn được mấy bữa cơm đó, anh có đủ tiền không?”
Kỷ Tuân cảm thấy bộ dáng nhíu mày này có chút thú vị, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, cũng học theo cô đem menu che khuất mặt, ghé sát vào nhỏ giọng nói: ”Đừng lo lắng, vẫn đủ tiền mời em ăn một bữa.”
Dứt lời, anh đưa tay xoa xoa đầu Sở Mạt, trong mắt chứa ý cười dịu dàng, còn có chút cưng chiều.
Sở Mạt bị nụ cười của anh cuốn hút, lúc lấy lại tinh thần thì Kỷ Tuân đã gọi món xong rồi.
”Kỷ Tuân, sau này anh phải cười thường xuyên lên.” Sở Mạt nhìn chăm chú vào anh, lâu rồi cô chưa thấy mặt anh, cũng không biết trong khoảng thời gian này anh làm những gì, lúc vừa nhìn thấy Kỷ Tuân, sự tối tăm trong mắt anh đánh thẳng vào trái tim Sở Mạt. Tuy rằng đối với anh như vậy cũng không xấu, nhưng cô vẫn thích Kỷ Tuân tươi cười hơn.
Kỷ Tuân nhìn về phía cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn, anh gật gật đầu, nụ cười trên môi lại tươi hơn, ”Được.”
Bữa cơm này giá lên đến tận bốn con số, lúc Kỷ Tuân tính tiền cũng chú ý hơi tránh không cho cô nhìn, nhưng cô vẫn thấy. Trên đường quay