Edit: Hinh
Sở Mạt không ngờ có thể gặp Tống Vũ Tình ở đây.
Khai giảng đã một tháng rồi, cô ta cũng chưa về ký túc xá lần nào, số lần gặp trên lớp chỉ đếm trên đầu ngón tay, dường như cô ta khá bận.
Lâu lắm không gặp, gương mặt của Tống Vũ Tình trong ký ức cô đã hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ thói quen hất cằm của cô ta.
Sở Mạt quay đầu lại, bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt tinh xảo của cô ta, cô thấy hơi xa lạ. Nhưng lúc Tống Vũ Tình đi đến chỗ bọn họ, cằm hơi hơi nâng lên, để lộ xương quai xanh duyên dáng, Sở Mạt mới thấy quen.
Cô ta đi đến cạnh cô, giọng ngọt đến phát ngán: ”Sở Mạt, thật trùng hợp, ăn một bữa cơm cũng gặp nhau.”
Quả thật, số lần Sở Mạt và Tống Vũ Tình gặp nhau còn chưa đến mười lần, cũng không thân quen đến nỗi cô ta phải cố ý lại đây chào hỏi, nhưng người ta cũng đã đến rồi, Sở Mạt cũng phải lễ phép đáp lại.
Cô đứng dậy định chạm vào cánh tay Tống Vũ Tình, mỉm cười: ”Ừ, chúng ta…”
”Vị này là?” Tống Vũ Tình không để ý đến cô, cô ta không dấu vết tránh bàn tay Sở Mạt, cả người hơi hơi nghiêng về phía Kỷ Tuân, ra vẻ ngây thơ tò mò hỏi: ”Xin chào, anh quen mắt thật, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Hôm nay Tống Vũ Tình mặc áo cổ thấp, vừa nghiêng người, phong cảnh trong ngực đã lộ ra không ít.
Kỷ Tuân không chớp mắt.
Anh tự nhiên đứng dậy, nói với cô ta: ”Lần đầu gặp, tôi là Kỷ Tuân.” Sau đó đứng bên cạnh Sở Mạt, ôm eo cô hỏi: ”Cô ấy là?”
”À, cô ấy…”
”Tôi là bạn cùng phòng của Sở Mạt, Tống Vũ Tình.” Lúc này cô ta mới đứng thẳng người lên, vươn tay ra với Kỷ Tuân, bộ dáng như được giáo dục rất tốt, ”Kỷ Tuân.”
Kỷ Tuân nhìn tay cô ta một giây, chợt cười nhạt: ”Xin lỗi, lúc này giúp Mạt Mạt lột tôm, sẽ làm dơ tay Tống tiểu thư mất.”
Anh nói xong, cả Sở Mạt và Tống Vũ Tình đều ngẩn ra.
Kỷ Tuân nói tiếp: ”Tôi với Mạt Mạt đã ăn xong rồi, không quấy rầy Tống tiểu thư dùng cơm.”
Anh nói xong thì dịu dàng kéo Sở Mạt đi ra ngoài.
Cô dường như còn nghe được tiếng dậm chân của Tống Vũ Tình phía sau.
Sở Mạt ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuân, thấy anh đang cúi xuống mỉm cười với cô, bỗng hiểu tại sao tự nhiên anh lại cảm thấy hứng thú như vậy.
Trên xe, Sở Mạt nói chuyện với Kỷ Tuân, ánh mắt trong suốt, hình như có hơi hưng phấn.
Anh lấy tay chống cằm, ánh mắt dịu dàng chăm chú lắng nghe cô nói.
”Thật ra Tống Vũ Tình đúng là bạn cùng phòng của em, nhưng hình như cô ấy bận rất nhiều việc, đến ký túc chưa quá hai lần. Không ngờ lại gặp cô ấy bên ngoài, càng bất ngờ hơn lại chủ động nói chuyện với em.” Sở Mạt chọt chọt lên mặt anh hai ba cái, ”Mà nè, lúc này anh không lễ phép xíu nào nha.”
Kỷ Tuân vô tội, ”Anh lại nghĩ em sẽ thích anh làm vậy.”
”Hả?” Sở Mạt tự hỏi tự trả lời, ”Ừm, hình như cũng có hơi thích, hehe.”
Lúc cô cười rộ lên thật sự rất ngây thơ, lòng anh ngứa ngáy, nghiêng người hôn lên mặt cô mấy cái.
Ý đồ của Tống Vũ Tình, người sáng suốt đều nhận ra. Sở Mạt trong mắt cô ta vốn không thân quen như lời cô ta nói, thậm chí còn có chút bài xích, nhưng đối với Kỷ Tuân thì lại rất nhiệt tình.
Thật ra Sở Mạt cũng có hơi bực bội, nhưng cô đâu thể ngăn Tống Vũ Tình chào hỏi với Kỷ Tuân. Cũng may anh biểu hiện rất tốt, nếu Kỷ Tuân thật sự bị Tống Vũ Tình dụ dỗ, có lẽ cô sẽ tức chết mất.
Đã cuối thu rồi, buổi tối rất lạnh. Nhưng để có thể ở bên cạnh Kỷ Tuân nhiều hơn, cô vẫn kêu anh đậu xe ở bờ sông, hai người nắm tay đi bộ cho tiêu cơm.
Sợ cô cảm lạnh, Kỷ Tuân cởi áo khoác, trùm lên người Sở Mạt.
Mười ngón tay nắm chặt nhau, dắt nhau đi.
Tuy yên lặng mà ấm áp.
”Sở Mạt.”
”Vâng?”
Kỷ Tuân đột nhiên lên tiếng, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt rất sâu xa, không khỏi hỏi: ”Có chuyện gì xảy ra à?”
”Không có gì. Chỉ muốn nói với em một tiếng, sau này có lẽ anh sẽ hơi bận.” Kỷ Tuân ôm cô đi về phía ghế đá, ”Ngồi nghỉ một chút đi.”
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Sở Mạt bận bịu chuyện học hành ra, thì Kỷ Tuân ở công ty cũng bận tối mày tối mặt.
Phương Hoài Thu biết Kỷ Thịnh Bang muốn đuổi bà ta ra khỏi tập đoàn Kỷ thị, cũng không tiếp tục vờ yên tĩnh nữa, đã bắt đầu có vài động thái lớn. Nhưng đến gần đây Kỷ gia mới phát hiện, có điều hơn hai mươi năm nay, bàn tay của Phương Hoài Thu đã gần như chạm đến gốc rễ của Kỷ thị, cũng không biết bà ta đã hứa hẹn gì với mấy cổ đông, mà bây giờ một nửa thành viên hội đồng quản trị đều nghiêng về phía Phương Hoài Thu. Ngược lại, người thừa kế chính thức – Kỷ Tuân lại bị động tay động chân, hãm hại.
Theo lời Kỷ Tuân nói, cây đại thụ Kỷ thị này đã sớm mục nát, không cần bão táp mưa sa gì, Kỷ thị sẽ tự mình sụp đổ, bây giờ Phương Hoài Thu muốn thêm củi dưới đáy nồi, không khác gì làm Kỷ thị sụp đổ nhanh hơn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù Kỷ Tuân có muốn duy trì cũng không đủ quyền hạn, làm mọi việc đều rất khó thực hiện.
Sở Mạt không hiểu mấy chuyện trên thương trường, cô chỉ cảm thấy lúc Kỷ Tuân nói đến chuyện này thì rất mệt mỏi, Sở Mạt nhớ đến bức tranh anh vẽ ở hồ Ngân Hồ, nó tự do thoải mái biết bao, không giống như bây giờ.
Cô rướn người đến gần Kỷ Tuân, ôm lấy cánh tay anh, nhỏ nhẹ hỏi: ”Anh mệt lắm rồi đúng không?”
Kỷ Tuân từ chối cho ý kiến, nghiêng đầu cọ cọ mặt cô.
”Nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.”
Sở Mạt nghẹn lời.
Đúng vậy, bây giờ chỉ mới bắt đầu, nhưng đã làm anh mệt đến vậy rồi.
”Xin lỗi, em không giúp anh được.”
”Ngốc.” Kỷ Tuân cười khẽ, cầm tay cô lên hôn, rồi lại hôn hai bên má của cô, ánh mắt dịu dàng như nước vây hãm Sở Mạt, ”Em không cần xin lỗi. Chỉ cần em vẫn ở bên cạnh anh, thì đã là sự cổ vũ lớn nhất rồi.”
Hạnh phúc trong lòng Sở Mạt sắp tràn ra rồi. Cô biết mình không thể khuyên anh ngừng lại, cũng không giúp anh được, nhưng cô có thể nghe theo anh, cổ vũ và an ủi anh, chỉ cần anh muốn, lúc nào cô cũng có thể ở bên cạnh anh.
”Kỷ Tuân.” Sở Mạt vùi đầu vào ngực anh, cọ cọ vào bộ quần áo cao cấp, thầm nghĩ nếu mình có thể cho anh ngủ một lát thì hay rồi.
Kỷ Tuân ôm cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên người Sở Mạt, sự phức tạp bao vây trái tim bỗng hóa thành hư không.
Thật sự rất thần kỳ, chỉ cần ở bên cạnh Sở Mạt, anh lập tức có thể bình tĩnh lại, mùi hương nhã nhặn trên người cô làm anh nhớ đến hồ Ngân Hồ yên tĩnh. Nếu được lựa chọn, anh nguyện bỏ đi dòng máu Kỷ gia trên người mình, cùng Sở Mạt trở lại hồ Ngân Hồ, anh vẽ tranh, cô vui cười, cuộc sống tự do như vậy mới là cuộc sống anh mong muốn.
Kỷ Tuân nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy dịu dàng, anh rất muốn đắm chìm vào trong mơ.
Nhưng nếu muốn biến giấc mơ thành sự thật, Kỷ Tuân nhất định phải đối mặt với sự thật trước mắt.
Sở Mạt hỏi: ”Bây giờ giải quyết thế nào đây, anh có biện pháp gì không?”
Kỷ Tuân cười với cô: ”Anh chuẩn bị đi đón chú Ngạn.”
”Chú Ngạn?”
Từ lúc Ngạn Thành đưa Kỷ Tuân ra nước ngoài, tính đến giờ đã gần hai mươi năm không về nước.
Nhìn sân bay Hồng Kiều phồn hoa trước mắt, làm ông nhất thời có một cảm giác ngẩn ngơ.
”Chú Ngạn.”
Cách đó không xa, Kỷ Tuân thấy Ngạn Thành đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ đã lâu không xuất hiện.
Sở Mạt rất ít khi thấy anh cười như vậy, không hỏi tập trung nhìn vào người đàn ông trung niên đang xách vali đi về phía bọn họ.
Ngạn Thành là một quý ông nho nhã, bộ vest đen sọc kết hợp với giày bốt Martin làm ông thêm vài phần phóng khoáng. Ngũ quan của ông không có gì đặc biệt, so ra thì kém hơn vẻ đẹp trai ngời ngời của Kỷ Tuân, thậm chí còn không cường tráng to lớn bằng Kỷ Thịnh Bang, nhưng không hiểu sao ông lại cho người ta một loại cảm giác rất bình yên thoải mái.
Ông ấy ôm Kỷ Tuân, rồi mỉm cười nói chuyện với Sở Mạt, vừa mở miệng, cô liền biết được khí chất dịu dàng quý tộc của Kỷ Tuân xuất phát từ đâu.
”Chắc con là Sở Mạt.” Ngạn Thành không đứng gần Sở Mạt, ông chăm chú nhìn cô, chắc là đang đánh giá, nhưng Sở Mạt không cảm thấy không thoải mái tí nào, ngược lại còn thấy có hơi thân thiết.
”Chào chú Ngạn ạ.” Sở Mạt ngẩng mặt lên, tươi cười ngọt ngào.
Ngạn Thành gật gật đầu, mặt đầy tán thưởng: ”Đứa bé ngoan. Không trách được Kỷ Tuân luôn nhắc đến con.”
”… Thật không ạ?” Mặt cô nóng lên, liếc mắt nhìn sang Kỷ Tuân, thấy ánh mắt dịu dàng tình