Edit: Hinh
Bản kế hoạch mà Mặc Ni đưa cho Sở Mạt là hạng mục lớn năm sau, hai năm nay Kỷ thị rất nổi bật, nào là người thừa kế nhảy dù, nguyên chủ tịch đột nhiên khỏi bệnh, rồi cải cách bên trong tập đoàn, quan trọng nhất là dưới tình huống Kỷ thị cải cách như thế mà giá cổ phiếu lại không đi xuống tí nào, ngược lại còn hát vang tiến mạnh, có xu thế còn tốt hơn trước.
Vốn hai năm trước tạp chí đã muốn làm một chuyên mục riêng về Kỷ thị, nhưng vẫn luôn không bàn bạc thành công. Kỷ Tuân trong công ty thì bận rộn, thời gian bên ngoài lại giữ bí mật, nên đến nay ngay cả mặt anh bọn họ cũng chưa từng thấy.
Trước đây, tổng biên tập đến tham gia một buổi luận đàm về tài chính và kinh tế ở châu Âu rồi gặp Ngạn Thành. Quan hệ của ông với Ngạn Thành không tồi, lúc chào hỏi ôn chuyện thì vô tình nói ra, không ngờ Ngạn Thành lại nói có thể giúp ông nói một tiếng thử xem. Sau khi về nước không lâu, thư ký của Kỷ Tuân đã gọi điện thoại đến, kêu tạp chí đưa một phần phương án cho Kỷ Tuân xem thử, còn về phần thời gian phỏng vấn thì ít nhất phải chờ đến năm sau.
Tạp chí cũng không sợ chờ, vì một ít câu hỏi phỏng vấn cũng cần có thời gian chuẩn bị, nên bậc tiền bối tự ra lệnh, lần này khu tài chính và kinh tế, khu tin tức mới và khu giải trí chung tay hợp tác, nhân cơ hội phỏng vấn này khai thác thêm nhiều thông tin có lợi.
Khu tài chính và kinh tế hợp tác với khu tin tức mới, Sở Mạt còn có thể hiểu, nhưng khu giải trí chọt một chân vào làm gì?
Cô mở nội dung phương án ra xem, không nhịn được cười ra tiếng.
Lúc trước động tác của Kỷ Tuân khi trở về Kỷ thị quá mức rêu rao, cho nên bây giờ mọi người vẫn còn nhớ mãi không quên với gương mặt tuấn tú của anh, lấy hình tượng và khí chất dịu dàng của anh, chỉ một giây thôi đã đủ hạ hết đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí. Chẳng trách lần này đến khu giải trí cũng phải tham gia.
Sở Mạt nghĩ, xem ra lần trước Kỷ Tuân từ chối lời mời của tạp chí đã bị người ta ghi hận rồi, lần này có cơ hội, bọn họ chắc đang tìm cách vạch hết từng sợi tơ kẽ tóc của anh ra đây mà.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc đồng tình với Kỷ Tuân, ngay cả bản thân cô còn chưa lo nổi, bản kế hoạch sửa chữa một vạn chữ, thật sự rất khó viết được.
Mặc Ni rất coi trọng Sở Mạt, cô là một thực tập sinh mới đến, làm sao có thể có năng lực sửa chữa lại phương án này, hơn nữa trên phương án còn viết ”Hạng mục quan trọng đầu năm 2019” nữa, hạng mục quan trọng là khái niệm thế nào, cô cảm thấy hiện tại cô tạm thời chưa đủ năng lực để gánh vác được chữ ”quan trọng” này đâu.
Hơn nữa cô nhìn sơ qua phương án, phương diện tài chính và kinh tế với các vấn đề liên quan rồi lợi nhuận của tạp chí, cô một chút cũng không hiểu, thứ duy nhất có thể xem được là hai câu cuối cùng trong danh sách câu hỏi.
Người soạn câu hỏi vừa nhìn đã biết là không hiểu Kỷ Tuân, với mấy cái trình tự câu hỏi, cách đặt câu và vấn đề giả thuyết này, Sở Mạt dám cam đoạn, nếu bọn họ đưa cái kế hoạch phỏng vấn này lên cho Kỷ Tuân, anh nhất định sẽ lập tức trả lại.
Đừng thấy bình thường Kỷ Tuân dịu dàng săn sóc, cẩn thận chu đáo với Sở Mạt mà lầm, thật ra lúc nhắc đến công việc anh hơi có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rất nghiêm túc. Anh không phải loại người thích đem chuyện công việc trộn lẫn với đời tư, hơn nữa càng không thích người trong tập đoàn lén nghe ngóng về chuyện của cô.
Tuy bây giờ Kỷ Thịnh Bang đã không phản đối bọn họ ở bên nhau, nhưng Kỷ Tuân vẫn bảo vệ Sở Mạt rất kín kẽ cẩn thận, anh luôn lo lắng sẽ có một số người mưu tính làm hại cô.
Trừ chút bão táp lúc đầu, đã lâu rồi Sở Mạt không xuất hiện trong tầm mắt của công chúng. Cái danh ”Vị hôn thê thần bí bình dân” của cô lại càng ”thần bí” hơn, người ngoài còn đoán có khi nào bọn họ đã sớm chia tay rồi không. Nhưng suy đoán này không ai đáp lại, rất nhanh liền sáng tỏ.
Sở Mạt nhìn bản thảo phỏng vấn, bởi vì là ba khu hợp lực, nên thời gian phỏng vấn và câu hỏi phỏng vấn đều rất nhiều, cô đoán người lập kế hoạch phỏng vấn vì muốn điều chỉnh bầu không khí nên sau mấy đề tài về tài chính và kinh tế mang tính chuyện nghiệp liền biến thành đề tài riêng tư, hoặc là đề tài về tin hot. Làm như vậy đúng là tốt cho cả ba khu, nhưng Kỷ Tuân lại phản cảm với việc này.
Suy tư một lát, Sở Mạt bắt đầu sửa chữa.
Thời gian tạp chí tan tầm là sáu giờ, lúc Sở Mạt ngẩng đầu khỏi bản kế hoạch nhìn đồng hồ thì đã gần chín giờ.
Cô xoa bóp cái cổ và bả vai cứng ngắc, nhìn số chữ trong word, ừm, cách một vạn chữ xa ơi là xa.
Mắt chàng trai bên cạnh đang sắp xếp lại tài liệu cũ đã sắp rớt ra rồi, điên cuồng dụi mắt.
Sở Mạt tốt bụng hỏi anh ta: ”Làm đến đâu rồi?”
Chàng trai thở dài, ”Một phần năm cũng chưa đến.”
Sở Mạt nhìn thoáng qua đống chữ kín màn hình anh ta, không khỏi tặc lưỡi, ”Thảm thật!”
”Cô làm xong rồi?” Chàng trai vô lực hỏi cô.
”Làm chưa xong.” Sở Mạt thành thật lắc đầu, ”Căn bản không biết sửa làm sao.”
”Có khi hôm nay chúng ta phải qua đêm ở đây rồi.” Chàng trai thở dài, ”Đã một ngày tôi chưa ăn cơm rồi.”
”A, vậy chắc anh đói lắm.” Sở Mạt đồng tình nhìn anh ta: ”Bây giờ tôi định về nhà, anh cũng về đi, ngày mai giải thích với Mặc Ni chút là được. Chắc cô ấy cũng biết nhiệm vụ này chúng ta không có khả năng hoàn thành được đâu, hai chúng ta đều là người mới, dày vò chúng ta thì ai làm chạy vặt giúp họ nữa, nên tôi nghĩ chắc cô ấy cũng không làm khó chúng ta quá đâu.”
Chàng trai nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói cũng có lý, ”Vậy, đi thật hả?”
Sở Mạt gật đầu: ”Đi.”
Hai người ăn khớp với nhau, đều nhìn ra được khát vọng muốn về nhà ăn cơm của đối phương.
Chín giờ rưỡi, làm xong phần công việc cuối cùng, hai người cùng tắt máy đứng dậy, đồng loạt đi về phía thang máy.
”Đúng rồi.” Sở Mạt đột nhiên nhớ, hai ngày nay cô chưa từng nghe Mặc Ni kêu tên của chàng trai này, vì vậy hỏi: ”Tôi tên Sở Mạt, anh tên gì?”
Chàng trai này thoạt nhìn là loại người thành thật, nội tâm, mộc mạc, trên lưng đeo một cái ba lô màu đen, cả người đều không thấy chỗ nào đặc biệt, lúc nói chuyện với người khác đều không dám nhìn thẳng mặt họ.
Lúc này nghe Sở Mạt hỏi tên anh ta, tầm mắt liền theo thói quen chuyển xuống dưới, có vẻ hơi ngại ngùng, ”Tôi tên Trần Phi Phàm, học khoa tin tức Đại học J.”
”Đại học J? Trường đó tốt lắm, vậy nhất định thành tích của anh cũng rất giỏi nhỉ?” Sở Mạt tươi cười chân thành, thái độ hiền lành.
Dường như Trần Phi Phàm không biết nói chuyện với người khác lắm, nhỏ giọng đáp một câu ”Tàm tạm” xong liền không mở miệng nữa.
Thang máy xuống đến lầu một, Sở Mạt và Trần Phi Phàm không cùng đường, sau khi tách nhau từ cửa công ty, hai người liền đi về hai hướng khác nhau.
Sáng nay là Kỷ Tuân chở cô đi làm, Sở Mạt còn chưa biết làm sao để về căn biệt thự kia. Cô cầm điện thoại tra tuyến đường của xe buýt, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kèn xe.
Cô quay đầu lại nhìn, không nhìn rõ biển số xe, nhưng thân xe rất giống với xe của Kỷ Tuân.
Đang do dự, kèn lại phát thêm hai tiếng.
Ừm, lần này thấy rõ rồi.
Một cặp chân dài xuất hiện ở cửa ghế lái, đúng là Kỷ Tuân của cô rồi.
Buổi tối mùa đông lạnh, Kỷ Tuân mặc một thân màu xám khoác một chiếc áo bành tô làm bằng vải nỉ bên ngoài, đeo khăn len hai ngày trước Sở Mạt mới mua cho anh, khóe miệng hơi cong cong được đèn đường chiếu sáng, dịu dàng lại ấm áp.
Thấy anh, Sở Mạt lập tức cười, cô chạy về phía Kỷ Tuân, vùi đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận sự ấm áp trên cơ thể anh, ”Sao anh lại đến?”
”Đón em tan làm đó.” Kỷ Tuân đau lòng cúi đầu hôn lên vành tai lạnh đến đỏ lên của cô, ”Lên xe nói tiếp, bên ngoài lạnh lắm.”
Trong xe mở điều hòa, rất ấm áp.
Sở Mạt vừa cởi xong cúc áo của áo khoác đã ngửi thấy mùi canh gà.
Kỷ Tuân đổ canh gà trong bình giữ nhiệt ra chén nhỏ rồi đưa cho Sở Mạt, ”Uống canh cho ấm, lát nữa về nhà anh làm đồ ăn cho em.”
”Oa!” Lúc nãy không cảm nhận được, bây giờ bị mùi canh gà hấp dẫn, bụng cô lập tức thầm thì reo lên. Nhanh chóng nhận lấy chén canh gà, độ ấm vừa đủ, cô ngay cả nói cũng không kịp, uống hết một chén canh, Sở Mạt lập tức thỏa mãn nhắm mắt lại: ”Ngon quá ~!”
Kỷ Tuân cưng chiều xoa xoa đầu cô, lại rót thêm một chén, ”Em thích là được rồi.”
Chiều nay lúc nhận được tin nhắn của cô nói phải tăng ca, thật ra anh đã định chờ dưới công ty của họ rồi. Không biết tại sao, ngày đầu tiên Sở Mạt đi làm, anh luôn luôn có cảm giác như cô là ngày đầu tiên đến trường vậy, cả ngày anh đều suy nghĩ, đợi cô tan làm, nhất định anh phải là người đầu tiên đi đón cô mới được.
Anh đã ra khỏi công ty từ sớm, chờ dưới lầu công ty Sở Mạt, đến quả chờ được tin nhắn phải tăng ca của cô.
Kỷ Tuân có hơi mất mác, nhưng anh điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, lái xe đến siêu thị gần đó, mua thật nhiều đồ ăn ngon, muốn đợi Sở Mạt về nhà sẽ khao cô.
Nhưng canh gà đã nấu xong, đồ ăn đã làm hết, cô vẫn chưa trở về. Nhìn thời gian, đã gần tám giờ, Sở Mạt vẫn chưa gửi tin nhắn, anh có hơi vội vàng.
Kỷ Tuân không chờ ở nhà nữa, dứt khoát đóng gói canh gà đem lại đây cho cô.
Tám giờ rưỡi anh đến, tìm thấy Sở Mạt đang làm việc dưới tầng trệt, cánh một miếng thủy tinh trong suốt, anh thấy cô ngồi ở trong một ô vuông nhỏ, ánh sáng vàng nhạt hắt vào gương mặt anh, chiếu lên sự tập trung trong mắt cô.
Anh chưa từng thấy một Sở Mạt tập trung như vậy, bình thường ở nhà, đa số thời gian cô đều thả lỏng và mềm mại, nên thành ra lúc cô đắm chìm trong công việc bỗng có một cảm giác cứng cỏi.
Đây là phát hiện ngoài ý muốn của Kỷ Tuân, nhưng anh rất thích cái phát hiện này. Anh có một loại cảm giác, các cánh hoa đang dần xòe ra của cô, không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn nở rộ.
Nhưng mặc kệ là bông hoa đã nở, hay vẫn còn là nụ hoa nhỏ xinh, cô vẫn là hoa nhài nhỏ ở đầu trái tim anh.
Kỷ Tuân không đi vào làm phiền cô, mà là lựa chọn xuống lầu tiếp tục đợi trong xe. Cô cần trưởng thành và nở rộ, anh sẽ cho cô không gian và tự do.
Uống hết hai chén canh gà, cơn đói của Sở Mạt vẫn chưa hết, cô đang chuẩn bị thêm một chén nữa, nhưng vừa nâng mắt đã thấy Kỷ Tuân chăm chú nhìn mình.
Sở Mạt ngẩng ra, cô cảm thấy hôm nay Kỷ Tuân có hơi khác lạ.
Bình thường ánh mắt anh nhìn cô luôn ngập tràn trình cảm và cưng chiều, nhưng hôm nay ngoài sự thâm tình ra, dường như còn có chút thưởng thức và khẳng định chưa từng gặp bao giờ.
Sở Mạt hơi bất an gọi tên anh: ”Kỷ Tuân…”
Kỷ Tuân bình tĩnh lại mỉm cười, anh nghiêng người hôn cô một cái, sau đó đeo dây an toàn cho cô: ”Chúng ta về nhà đi.”
SUV màu đen khuất bóng sau ngã tư đường.
Khi xe hai người đi qua trạm xe buýt, Trần Phi Phàm đẩy mắt kính, nhíu mày.
Trong xe là Sở Mạt?
Câu hỏi của anh ta không có đáp án, gương mặt tươi cười của người phụ nữ ở ghế phó lái chỉ chợt phớt qua, cùng với chiếc xe kia, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Trần Phi Phàm.
Hôm sau đi làm, Sở Mạt tới rất sớm, nhưng Trần Phi Phàm còn đến sớm hơn cô. Lúc cô ngồi xuống chỗ làm đã thấy anh ta đang tiếp tục sắp xếp lại tài liệu.
”Buổi sáng tốt lành.” Sở Mạt cười cười chào hỏi.
”Chào.”
Trần Phi Phàm không nghiêng đầu nhìn Sở Mạt, thái độ có hơi cứng nhắc.
Sở Mạt có chút sững sờ, cô tưởng rằng qua đêm tăng ca hôm qua, hai người dù không tính là rất thân thiết nhưng gặp mặt nói chuyện một chút vẫn được chứ? Nhưng sao cô lại có cảm giác qua một đêm, Trần Phi Phàm còn lãnh đạm hơn hôm qua là sao?
Không lâu sau, người trong văn phòng đều lục tục đến, thấy hai thực tập sinh bọn họ đến sớm như vậy đều lộ ra ánh mắt tán dương.
Mặc Ni là người đến cuối cùng. Cô ấy quả thật là đại vương, hôm qua đi về đúng giờ tan tầm, hôm nay đi làm là quét thẻ trước một giây đóng cổng.
Sở Mạt vô cùng khâm phục.
Nhóm biên tập viên của khu tin tức mỗi buổi sáng đều họp, đa phần sau khi họp xong, khu thời sự sẽ bắt đầu đi thông báo, tổ truyền thông bắt đầu gõ bàn phím.
Hôm nay dường như không vội lắm, họp xong Mặc Ni còn có thời gian ngồi ăn sáng nữa, ăn xong cô ấy bắt đầu kiểm tra bài tập.
Bởi vì Sở Mạt và Trần Phi Phàm đều chưa làm xong việc được giao, nên khi đứng trước mặt Mặc Ni ít nhiều cũng có chút hoảng loạn.
Nhất là Trần Phi Pàm, khóe mắt Sở Mạt liếc thấy tay anh ta đều đang run rẩy.
”Chắc chưa làm xong đâu nhỉ?” Hôm nay Mặc Ni tô son màu đỏ thẫm, độ cong của khóe miệng lúc cười lên có hơi lớn, nhìn khá dọa người, ”Không sao cả, hôm nay tiếp tục làm đi, một tuần nay đều làm.”
”…”
Giọng điệu của Mặc Ni rất ôn hòa, nhưng Trần Phi Phàm và Sở Mạt đều nghe ra cô ấy có chút mất hứng.
Trần Phi Phàm không dám hỏi thêm cũng không giải thích, cầm usb đi lại chỗ làm.
Đến phiên Sở Mạt.
Mặc Ni mở bản kế hoạch cho Sở Mạt sửa chữa ra, lập tức nhíu mày: ”Cái gì đây? Sao không sửa gì hết thế?”
”Không phải.” Sở Mạt nhanh chóng giải thích, ”Chỉ là em không rõ lắm mấy kiến thức chuyên nghiệp về phương diện tài chính và kinh tế, sợ càng sửa càng sai, nhưng phần sau em có sửa một chút.”
”Tôi dĩ nhiên biết em không hiểu, nên mới đưa em sửa, như vậy tôi mới biết em không giỏi chỗ nào để bổ sung giúp! Mấy thực tập sinh các người đúng là…” Mặc Ni một bên vừa lắc đầu vừa nói, một bên nhìn bản kế hoạch cô sửa, càng nhìn càng lắc đầu.
Sở Mạt bị trách móc, vốn có chút buồn bã, nhưng giây tiếp theo Mặc Ni lại đột nhiên đổi thái độ hỏi cô: ”Câu hỏi phỏng vấn này là do cô sửa? Sao lại sửa như vậy?”
Sở Mạt giải thích: ”À, bởi vì tạp chí chúng ta về phương diện tài chính và kinh tế hay khu thời sự đều có tiếng tăm chuyên nghiệp, khu giải trí cũng có năng lực phát triển. Nếu đem tất cả vấn đề muốn phỏng vấn gom lại một chỗ, tuy rằng thoạt nhìn thì rất toàn diện, nhưng khó tránh khỏi sự lộn xộn, thậm chí có khi còn khiến Kỷ… Kỷ tổng cảm thấy chúng ta chưa đủ chuyên nghiệp. Nên em mới chia câu hỏi phỏng vấn thành ba phần, phần thứ nhất vẫn là về tài chính và kinh tế; phần thứ hai vì để làm dịu đi sự nghiêm túc phía trước nên sẽ sắp xếp câu hỏi giải trí vào, nhưng mà em nghe nói Kỷ tổng không thích bị chú ý đến cuộc sống cá nhân lắm, nên đã bỏ đi mấy vấn đề tương đối nhạy cảm; phần cuối cùng là một chút câu hỏi của riêng chúng ta, so với mấy chuyên mục từng lên thì có vẻ hơi cũ, không có sáng tạo, nên em đã thêm vào một số câu hỏi về công ích xã hội. Như vậy có thể giúp Kỷ… Kỷ tổng tạo một hình tượng tốt đẹp trước công chúng, mà cũng có thể thể hiện tạp chí chúng ta rất chú ý và coi trọng đến vấn đề tin tức trong đời sống.”
Cô nói xong, thấy sắc mặt Mặc Ni ngày càng kỳ quái, Sở Mạt thấp thỏm hỏi: ”Chị ơi, có phải em làm sai gì rồi không?”
Mặc Ni lắc đầu, ”Không phải.”
”Vậy sao chị…?”
”Tôi làm sao? Tôi không có chuyện gì hết.” Mặc Ni xua tay, ”Được rồi, em trở về đi, có việc sẽ gọi.”
Thái độ từ chối cho ý kiến của Mặc Ni làm Sở Mạt càng không tìm ra manh mối, nhưng cô cũng không bực bội, không trách cô, vậy xem như là qua nhỉ?
Lúc trở lại vị trí Trần Phi Phàm hỏi cô: ”Cô ấy nói thế nào?”
Sở Mạt lắc đầu, mờ mịt nói: ”Nói như không nói vậy.”
Câu này mỗi người sẽ hiểu theo ý khác nhau, Trần Phi Phàm trực tiếp hiểu là Sở Mạt đã qua ải.
Đều là chưa hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đãi ngộ của hai người đúng là khác một trời một vực.
Trần Phi Phàm không nói nữa, tiếp tục vùi đầu sắp xếp tài liệu.
Tuy rằng hai thực tập sinh bọn họ là do Mặc Ni phụ trách, nhưng trên thực tế mỗi một vị ngồi trong đây đều là tiền bối của bọn họ. Dù Mặc Ni không giao bài tập tiếp, nhưng Sở Mạt vẫn không rảnh.
Cắt video, viết bản thảo, đóng mộc, copy, bưng trà, mua cà phê. Trong một tuần, cô từ ‘cái gì cũng không biết’ đến ‘cái gì cũng làm được’.
Sắp đến năm mới, tạp chí đã sớm thông báo thời gian nghỉ làm, lúc Mặc Ni nói với Sở Mạt thời gian trực ban, cô còn giật mình phát hiện ra một năm đã qua rồi.
Thời gian này cô cứ như con quay trong văn phòng, chuyện về nhà mừng năm mới cũng suýt quên mất.
Nhìn thời gian nghỉ, tổng cộng có bảy ngày, ở giữa có hai ngày phải trực ban, một kỳ nghỉ đầy đủ liền bị tách thành hai đoạn. Hơn nữa Mặc Ni còn nói trong thời gian nghỉ tết rất dễ xảy ra sự cố, kêu cô phải mở điện thoại 24/24, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về tăng ca.
Vì vậy, năm nay có lẽ không thể về nhà mừng năm mới rồi.
Từ khi Sở Mạt đi thực tập, mỗi ngày đều do Kỷ Tuân đưa đón.
Hôm nay trên đường về nhà, Kỷ Tuân nhìn ra Sở Mạt không vui.
Khi dừng đèn đỏ, anh nắm lấy tay cô, hỏi: ”Sao vậy?”
Sở Mạt lắc đầu: ”Không có gì.”
Tuy cô nói như vậy, nhưng cái miệng nhỏ hơi bĩu ra vốn không gạt được người ta.
”Không vui vì chuyện không về nhà mừng năm mới được à?”
Kỷ Tuân rất hiểu Sở Mạt, dù cô cái cũng gì không nói, nhưng chỉ cần một ánh mắt anh đã biết cô đang nghĩ gì.
”Hôm nay tập đoàn đã thông báo lịch nghỉ tết, tạp chí các em cũng báo rồi đúng không?”
”Báo rồi.” Sở Mạt gật gật đầu, cắn môi nói: ”Thật ra em cũng không phải không vui, em biết đi làm không giống với đi học. Nhưng mà tết cũng không thể về nhà, trong lòng có chút khó chịu.”
Sở Mạt là một người đủ độc lập, có điều trước mặt Kỷ Tuân, cô vẫn theo thói quen biểu hiện ra chút cảm xúc và sự yếu ớt của mình.
Bộ dáng ngoan ngoãn của cô thật khiến người ta ngứa ngáy, Kỷ Tuân không nhịn được hôn lên tay cô, ”Nếu em không về được, vậy đón ba mẹ em lên Thượng Hải đi, em nói xem được không?”
”Đón bọn họ lên đây?” Mắt Sở Mạt sáng lên.
Kỷ Tuân cười nói: ”Lần trước lúc họ đến Thượng Hải anh không ở đây, không thể tiếp đãi chu đáo được, lần này đúng lúc có thể chính thức gặp mặt, em thấy sao?”
”Được đó!” Sở Mạt liên tục gật đầu, cô cọ cọ mặt lên tay Kỷ Tuân, cảm động đến mức giọng nói cũng mềm ra, ”Kỷ Tuân, anh tốt quá.”
”Đồ ngốc.” Ý cười cưng chiều trong mắt Kỷ Tuân cũng sắp tràn ra.
Hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến nhà.
Sở Mạt vừa xuống xe liền vào nhà gọi điện thoại cho Tương Vi, Kỷ Tuân đi phía sau, dặn cô: ”Chạy chậm thôi.”
Trong phòng có hệ thống lò sưởi, nhiệt độ cao hơn bên ngoài không ít, Sở Mạt nóng lòng chạy đi gọi điện thoại, ngay cả áo lông cũng không thèm cởi.
Kỷ Tuân sợ cô bị cảm liền theo cô lên lầu, cô gọi điện thoại, anh im lặng cởi áo giúp cô.
Đã gần đến năm mới, chỗ làm của Tương Vi đã sớm nghỉ, lúc Sở Mạt gọi thì bà đang nấu cơm. Nhận điện thoại, Sở Mạt