Toàn bộ mặt sông chìm trong im lặng.
Ánh mắt mệt mỏi của mọi người lập tức tập trung về vị trí của Tuế Văn.
Người ở xa nhìn không rõ lắm, thậm chí còn mở chức năng đèn pin trên di động, vài luồng ánh sáng đâm thủng bóng tối, từ tứ phía chiếu đến Tuế Văn, chiếu sáng lớp băng bao trùm con tàu, cùng với bề mặt lớp băng dưới chân đám người Tuế Văn.
Tuế Văn ngồi xổm xuống, dùng ngòn tay ấn ấn lên tấm ván gỗ, phát hiện lớp gỗ bao trùm lên mặt băng này không tệ, dày khoảng 1 ngón tay.
Không chỉ có một mình hắn làm như thế, thuyền trưởng cũng ngồi xổm xuống, ghé vào trên mặt băng trôi để kiểm tra tấm ván gỗ, còn nhìn vết nước nhấp nhô ở boong tàu: "Không sai, đây là boong tàu, còn có đường nước, đây là boong tàu chính!"
Thanh niên nằm liệt trên mặt băng cũng lộc cộc bò lên.
Suy đoán được nghiệm chứng thuận lợi làm hai mắt hắn sáng lên, gương mặt gầy gầy cũng đỏ lên: "Cuối cùng cũng tìm được vật có thể lợi dụng, nhưng mọi người cũng không phải đang ở trong game..."
Nói mọi người đang tham gia game cũng là cậu...
Ánh mắt của mọi người rất phức tạp.
"Cho nên chúng ta cần đích thân thử nghiệm xem cái boong tàu mới xuất hiện này có ý nghĩa gì." Thanh niên game hạ kết luận.
Những người chung quanh đều nhìn về phía những người trên tảng băng này.
Những người trên tảng băng này lại có phần ngần ngại.
Làm thế nào để thực nghiệm?
Khi thực nghiệm có bị nguy hiểm gì không?
Lúc này Tuế Văn lên tiếng, trực tiếp quyết định thay cho mọi người: "Chúng ta đâm vào đá ngầm thử xem."
Thực nghiệm chắc chắn sẽ có khả năng nguy hiểm, nhưng nếu không làm thì nguy hiểm cũng không kết thúc, chỉ biết ngày càng mãnh liệt theo thời gian trôi đi.
Cách làm duy nhất là tìm được nơi thật sự an toàn trong lúc cùng đường bí lối.
Nói xong, hắn đã nhắm ngay một khối đá ngầm nằm độc lập cách đó không xa.
Hắn điều khiển băng trôi chạy về phía tảng đá ngầm phía trước.
Mỗi một tảng băng trôi chỉ có một người điều khiển, nhưng hiện giờ khối băng này không hợp các tảng băng nhỏ lại với nhau được.
Khi hai điều kiện này cùng được thỏa mãn, cho dù tảng băng có lớn thế nào đi nữa, có bao nhiêu người đứng trên nó thì đều không thể lay động khống chế của "người điều khiển" khối băng.
Bởi vậy, khi Tuế Văn quyết định, không ai nói gì, có nói cũng không có tác dụng gì cả.
Trên mặt nước màu đen, boong tàu giống như một chiếc bè trúc, bè trúc trôi trong màn sương mù, chạm nhẹ vào đá ngầm.
Vừa bị va chạm rất nhiều nên hiện tại mọi người đã tự tích lũy cho mình không ít kinh nghiệm.
Chạm nhẹ vào đá ngầm khác với va mạnh vào nó, kết quả tất nhiên cũng khác nhau, nếu như va chạm mạnh vào nó, băng trôi sẽ hư hại rất lớn, thậm chí chìm hoàn toàn; còn nếu chỉ chạm nhẹ vào nó thì chỉ làm cho tảng băng bị vỡ một khối nhỏ.
Tuế Văn nín thở ngưng thần, điều khiển băng trôi nhẹ nhàng chạm vào đá ngầm.
"Chạm vào!"
Hai bên chạm nhau, băng trôi run lên.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, không có vết rạn, không bị vỡ ra, tấm ván gỗ đã gia tăng năng lực phòng ngự của băng trôi!
Không khí nặng nề trên mặt nước bị phá vỡ.
Tiếng ồn ào náo động lập tức vang lên trong bóng tối, trong sự ầm ĩ lộ ra vui sướng nồng đậm.
Với người đang tuyệt vọng mà nói, chỉ cần có một đường ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi thôi đều sẽ giống như mặt trời lóa mắt đang bao phủ, khiến người quỳ lạy.
Tuế Văn không cần làm thêm bất cứ điều gì.
Băng trôi lập tức tản ra xung quanh, du khách trên mặt băng cẩn thận tìm kiếm trên mặt nước đen nhánh, liên tiếp có những tiếng vang vui sướng xuất hiện:
"Tôi nhặt được một cánh quạt!"
Băng trôi xuất hiện xác thuyền, xác thuyền kim loại vây quanh hành khách, ngăn cản sóng gió.
"Tôi nhặt được bóng đèn!"
"Còn có bánh lái, trong nước còn có bánh lái!"
Một vòng tìm tòi, rất nhiều băng trôi đều được gia cố khác nhau.
Ở chỗ Tuế Văn là tìm được nhiều thứ nhất, năng lực của Thời Thiên Ẩm đủ để cậu có thể nhìn thấy bất kì thứ gì trên mặt nước, lấy được tất cả những thứ xuất hiện.
Tuế Văn gom lại một chỗ, phát hiện có tất cả 5 thứ.
Boong tàu, cánh quạt, động cơ, bóng đèn, bánh lái.
Mỗi thứ đều có bốn con số xuất hiện bên trên.
Khi nhặt được động cơ và bánh lái, tốc độc và biên độ của tảng băng đều tăng lên, đến khi nhặt được bóng đèn, giữa bóng đèn xuất hiện cột đèn, đèn trên đỉnh cột chiếu sáng cả một góc sông, cho dù là cá bạc hay đá ngầm đều có thể nhìn rất rõ.
Thuyền trưởng la to, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Chỉ còn xác thuyền, nếu như có xác thuyền, hình dạng cơ bản của con thuyền sẽ hình thành!"
Lại có một mảnh nhỏ được Thời Thiên Ẩm vớt lên ném cho Tuế Văn.
Trong đêm tối, một hàng số thoáng hiện trước mắt Tuế Văn.
9861.
Hắn chưa kịp hỏi nhiều hơn, ngón tay đã chạm vào mảnh nhỏ.
Khác với ánh sáng trắng trước đó, lần này ánh sáng đỏ hiện ra!
Ánh đỏ lập lòe mang đến