Trong lòng Tuế Văn khẽ lộp bộp.
Trong nháy mắt, đầu óc của hắn có rất nhiều ý tưởng, mỗi một ý tưởng đều không được đẹp đẽ như thế.
Nhưng bên ngoài, hắn vô cùng bình tĩnh, một mặt âm thầm ra lệnh cho hắc kị sĩ, một mặt ra hiệu cho Thời Thiên Ẩm, cuối cùng hướng về phía con tàu nói lời khách sáo: "Chúng ta giống nhau ở điểm nào?"
Du thuyền: "Chúng ta là...... Đồng loại, trên người của ngươi...... Cũng có vật kỵ......"
Hắc kị sĩ sẽ ngheo lời chủ nhân, không động tĩnh lặn xuống dưới đáy con thuyền.
Thời Thiên Ẩm cũng hiểu rõ ý của Tuế Văn.
Đối phương đang nói: Ngọn nguồn của Vật Kị du thuyền chính là chấp niệm của nó, nguyện vọng của nó là muốn chìm nghỉm, sau khi chìm nghỉm rồi sẽ không còn Vật Kị nữa, con thuyền này cũng không có vấn đề gì nữa.
Thật thần kỳ.
Yêu quái cảm thấy rất có hứng thú.
Vốn là một thủ thế rất đơn giản nhưng lại có thể nói được nhiều đến thế... Có lẽ cũng không chỉ đơn giản giống như thủ thế kia, mà là vì bản thân mình và Tuế Văn tâm linh tương thông.
Yêu quái đứng yên tại chỗ không có hành động gì.
Nhưng cơ thể của cậu lại dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Trong nháy mắt, cậu đã tiến vào trạng thái ẩn thân, cùng nhau lặn xuống nước với hắc kị sĩ.
Chớp mắt, trên boong tàu chỉ còn lại mình Tuế Văn cùng với Vật Kị không có hình thể.
Tuế Văn khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn cố ý để Thời Thiên Ẩm rời đi, bởi vì những thứ tiếp theo... Hắn đặc biệt không hi vọng Thời Thiên Ẩm sẽ nghe thấy.
Tuế Văn tiếp tục nói chuyện với Vật Kị: "Chỉ bởi vì trên người ta tồn tại Vật Kị cho nên ngươi cảm thấy chúng ta giống nhau?"
Du thuyền: "Không......"
Tuế Văn: "Không phải?"
Du thuyền mê mang: "Ta... Không hiểu... Ngươi đang nói... Cái gì... Chúng ta... Chính là... Giống nhau... Tồn tại giống nhau... Được tạo thành giống nhau... Chỉ có một điểm duy nhất không giống..."
"Đông", "Đông" có âm thanh truyền đến từ dưới chân Tuế Văn.
Rất nhẹ, khẽ run, giống như tiếng chuột gặm gỗ.
Giống như âm thanh bắt đầu khua chèo của người lái đò.
Tuế Văn cảm thấy hơi khẩn trương, mặc dù giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng lại nhanh hơn, hắn giữ chặt khoảng thời gian cuối cùng, muốn tìm được thông tin có ích từ thứ đồ vật này: "Điểm duy nhất không giống nhau là gì?"
Tuy rằng du thuyền là Vật Kị biến thành, nhưng tư duy của nó cũng không nhanh nhạy, chỉ giống như một đứa trẻ nhỏ, bị hỏi gì thì trả lời cái đó.
"Ngươi...... Giống như...... Bị phù chú......" Du thuyền cảm thấy rất hoang mang, "So với chúng ta...... Thì nhẹ hơn...... Có điều vấn đề...... Hẳn là không lớn...... Chúng ta ở bên nhau...... Rất nhanh thôi ngươi sẽ...... Không có việc gì. Chúng ta chỉ cần...... Gặp được đồng bạn...... Sẽ có thể...... Rất nhẹ nhàng...... Trở nên lợi hại...... Cùng nhau trở nên...... Lợi hại. Nếu...... Ngươi muốn...... Nhanh chóng trở lên lợi hại...... Ta có thể...... Chìm xuống.... Chậm hơn..."
Tuế Văn: "Không... Ta không muốn... trở nên lợi hại hơn một tí tẹo nào cả..."
Nói xong hắn mới phát hiện ra mình đang bị lây bệnh nói lắp của du thuyền. Hắn điều chỉnh lại trạng thái của mình, đầu lưỡi thẳng lại, lặp lại một lần nữa: "Ta không hề muốn trở nên lợi hại hơn, đặc biệt không muốn lợi hại giống như Vật kị."
"Phải không...... Ngươi, ngươi đang làm cái gì...... Ngươi đục đáy thuyền của ta...... Ngươi......"
Du thuyền bỗng nhiên tức giận, cuối cùng nó cũng không nói lắp nữa.
"Ngươi làm ta đau!"
Cũng giống như khi nói chuyện, Vật Kị tức giận lên sẽ ngay lập tức có hành động.
Khi du thuyền bắt đầu tức giận, âm thanh xôn xao của sóng nước cũng vang lên, giống như rồng nước tức giận ngoi lên lắc đầu vẫy đuôi rống giận trong đêm u tĩnh tịch liêu này.
Rất nhanh, một bóng đen hình bán nguyệt thật lớn xuất hiện ở đuôi thuyền làm cho người ta nhận ra sự tức giận kia không phải là sóng triều mà là du thuyền!
Bầu trời nổi gió thổi tan mây, làm lộ ra trăng tàn ẩn giấu trong bóng đêm.
Trăng tàn trên không trung dường như chỉ còn lại một mảnh nhỏ như cọng giá, phần lớn đã bị cắn nuốt không thấy đâu, phần còn lại giống như một miếng băng mỏng, chỉ cần ngón tay khẽ chạm thôi sẽ biến mất.
Nhưng cũng vào lúc này, bóng trăng càng ngày càng xanh, càng lạnh, càng chiếu sáng mọi thứ.
Ánh trăng trong trẻo sâu thẳm chiếu sáng đuôi thuyền thật lớn, một chiếc mỏ neo nhô ra khỏi mặt nước, lao lên phía trên du thuyền. Nó không cần dựa vào cái gì, cứ như thế treo mình giữa không trung giống như cái lắc của đồng hồ quả lắc đang lay động, đường chuyển động hình cung giống như ngọn gió vẽ ra các đường đòi mạng lạnh buốt bay về phía Tuế Văn!
Tuế Văn xác định chuẩn thời cơ, nhảy sang bên, đồng thời nói to với phía dưới boong tàu: "Nhanh hơn nữa!"
Mỏ neo sượt qua người hắn mang theo tiếng gió gào thét, thổi đến trước mặt hắn làm hắn thấy hơi đau. Đến khi mỏ neo giống như cái quả lắc của đồng hồ kia vòng trở về, hắn muốn tìm một nơi an toàn hơn để tránh, nhưng hai bước liên tiếp đều không bước được, chỉ có tiếng gió vang lên bên tai ngày càng nặng nề.
Tuế Văn không bước ra bước thứ ba nữa.
Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua hướng gió thổi đến, nhìn thấy ngoài mỏ neo ra thì còn một cái bóng thứ hai xuất hiện phía sau mình.
Tua bin vốn nên xuất hiện dưới thân thuyền không biết từ khi nào đã bay lên trên thân thuyền giống như mỏ neo. Nó giống như một cái lồng sắt vây quanh hắn, bên trong khung sắt cắm rất nhiều mảnh sắt, giống như răng nanh đan so le vào nhau, hiệng giờ, tua bin được kết nối với nguồn điện, bay nhanh, xoay tròn giống như đang điều khiển tàu thủy, còn một khoảng cách thật dài, nó lợi dụng gió để bám sát, cắn chặt lấy Tuế Văn.
Tuế Văn: "......"
Vừa quay đầu đã thấy khoảng cách này, hắn lại bị gió thổi lui lại vài bước về phía sau, Tuế Văn vội vàng tránh sang bên cạnh, nắm lấy lan can của du thuyền.
Nhưng du thuyền chính là Vật Kị, Vật Kị có thể khống chế mỏ neo và tua bin thì tất nhiên nó cũng có thể khống chế lan can!
Mỗi khi Tuế Văn tóm lấy một cái lan can thì cái lan can đó sẽ lập tức bong ra, cứ như vậy lui một đường về phía sau, hắn đã dỡ bỏ một cái lan can hoàn chỉnh!
Tuế Văn tức giận bỏ qua lan can trong tay, triệu tập Hình Linh lan can của mình, ném thẳng về phía sau tua bin.
Lan can mang theo vực sâu nhân gió to bay thẳng đến phía trước tua bin, cắm rễ chắc chắn trên boong tàu, tạo thành một lằn ranh ngăn phía trước tua bin. Cùng lúc đó, vực sâu xuất hiện dưới tua bin, khe nứt há chiếc mồm rộng của nó cắn nuốt tua bin.
Nhưng du thuyền điều khiển tua bin bay phía trên boong tàu, cách boong tàu một đoạn, cho dù vực sâu có há miệng mình đến mức lớn nhất thì cũng không thể nhảy lên cắn nuốt tua bin bên trên nó được!
Có điều, đã có lan can chắn rồi, sức gió từ tua bin cũng giảm hơn.
Tuế Văn đứng yên trên boong tàu vừa thở hổn hển được một hơi lại nghe thấy tiếng dòng điện vang lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một cái dây điện đang chậm chạp rời khỏi tua bin.
Giống như một con rắn lay động vài cái trên không trung rồi mới chậm rãi rũ cái đầu lập lòe ánh bạc của mình đáp xuống boong tàu.
Tuế Văn lại cúi đầu, nhìn hai chân mình.
Vừa rồi mỏ neo cùng tua bin trước sau trồi lên khỏi mặt nước, một lượng nước lớn đã tràn vào boong tàu, còn có rất nhiều chỗ hổng, hắn đi một đường đến đây, hiện giờ hai chân vừa lúc ngập trong nước.
Hiện tại, điện lưu tiến vào trong dòng nước, chỉ trong chớp mắt đã lan đến dưới hai chân Tuế Văn!
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đèn xanh đèn đỏ xuất hiện bên cạnh Tuế Văn, xe hơi khởi động rẽ nước bay khỏi boong tàu!
Cũng vào lúc này, dưới đáy tàu thủy phát sinh một tiếng vang lớn, sau đó, con tàu dần dần chìm xuống nước, gợn nước lan dài không còn là nơi để con thuyền có thể dựa vào, ngược lại, nó trở thành một vực sâu, một khe nứt giấu mình trong đêm tối không một tiếng động cắn nuốt con mồi.
Thiên Ẩm thành công rồi?
Tinh thần Tuế Văn rung lên, ngồi trên nóc xe hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống bên dưới.
Bên cạnh hắn còn có thẻ bài ước nguyện, nó biến thành đèn bàn, bay đến vị trí con thuyền đang chìm dần theo mệnh lệnh của hắn, chiếu sáng tình hình trên mặt nước.
Nhưng giây phút du thuyền bị chìm nghỉm chỉ giằng co trong giây lát.
Khi boong tàu còn chưa bị dòng nước nhấn chìm hoàn toàn, du thuyền giống như lại tìm được chỗ dừng chân, lũ lụt chung quanh không kiêng nể gì cọ rửa nơi này, du thuyền đã chìm một nửa lại lên tiếng một lần nữa.
Lúc này, Vật Kị bị kích động, trong âm thanh du thuyền phát ra tràn ngập cuồng nộ:
"Đau quá...... Đau quá...... Các ngươi đối với ta như vậy...... Ta sẽ không buông tha các ngươi! Các ngươi đều phải giống ta, táng thân dưới đáy nước!"
Nó rống lên một tiếng thật to.
Lược lượng Vật Kị bạo phát tại thời điểm này.
Xuất hiện trước mắt Tuế Văn không còn đơn thuần là băng trôi và đá ngầm mà là bản thể của dòng nước.
Trên mặt sông rộng lớn, từng tầng từng tầng sóng xuất hiện, đợt này cao hơn đợt trước, rộng hơn đợt trước, chúng nó giống như cá mập ở biển khơi ùn ùn kéo đến khi đánh hơi thấy mùi máu tươi, mở ra chiếc mồm to tham lam, muốn cắn nuốt Tuế Văn.
Tuế Văn ngồi trên xe, chỉ huy xe hơi màu đen tránh trái lách phải, tránh đi sóng to bị Vật Kị điều khiển.
Đèn bàn lơ lửng trên mặt nước chiếu rõ mọi thứ.
Đến khi sóng triều trùng điệp xuất hiện truy đuổi mình, hắn lại tìm đúng thời gian né tránh.
Sức mạnh của Vật Kị cũng không phải vô tận, đến khi nó dùng quá nhiều sức lực để điều khiển dòng nước thì cũng sẽ không còn nhiều sức mạnh để đảm bảo mình có thể nổi trên mặt nước nữa.
Nói cách khác......
Tuế Văn nhanh chóng suy nghĩ, không tiếp tục kéo dãn khoảng cách giữa mình và ngọn sóng nữa, ngược lại cẩn thận rơi xuống, đảm bảo một khoảng cách ngọn sóng có thể chạm đến hai chân mình.
Vật Kị không cam nguyện buông bỏ kẻ thù chỉ cách miệng mình có một khoảng nhỏ bé như thế, vì vậy lần sóng cuồn cuộn thứ hai xuất hiện, sóng trùng lên sóng, muốn cắn nuốt Tuế Văn.
Tuế Văn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Mỗi khi đầu sóng xông lên, hắn lại bay vút lên một đoạn; sau khi đầu sóng rút xuống, hắn lại lao xuống dưới để dẫn thêm đợt sóng to khác; lặp lại như vậy giống như cầm vải đỏ dụ trâu đực, mỗi lần đều làm trâu đực rít gào, khiến nó không thể dừng lại.
Nhưng như vậy......
Cách đầu trâu một đoạn, Tuế Văn liếc mắt nhìn xuống, cảm thấy tốc độ chìm xuống của cái du thuyền vẫn hơi chậm.
Có cách nào nữa không, làm cho nó nhanh chóng chìm xuống, miễn cho đêm dài lắm mộng lại phát sinh thêm những chuyện không cần thiết, dù sao cũng không ai dám đảm bảo cứ đánh mãi như thế này du thuyền sẽ không nhớ đến những du khách vẫn còn đang ở lại trên bến tàu kia...
Tuế Văn nghĩ rồi lại lấy những thẻ bài trong tay mình ra xem.
Hiện giờ, đèn xanh đèn đỏ, lan can, hắc kị sĩ đều đã được dùng rồi, trong tay hắn chỉ còn sách cũ, thẻ bài ước nguyện và Na Na.
Sách cũ không có tác dụng, thẻ bài ước nguyện hắn đã sử dụng hai lần liên tiếp rồi, không còn bao nhiêu sức lực, chỉ còn lại Na Na.
Na Na có thể làm cái gì?
Hắn nhìn thẻ bài trong tay, trên mặt thẻ bài ngoại trừ màu tím dịu dàng của hoa oải hương cùng màu táo đỏ ra, những vị trí khác của Na Na cũng dần có màu sắc khác, đây là sau khi hàng phục Hình Linh ở cấp độ 2 hấp thu thêm rất nhiều âm hối cho nên đã bước vào giai đoạn thứ ba, bước ra một nửa bước chân của mình.
Tuế Văn nhất thời rơi vào im lặng.
Sóng triều vẫn ồn ào dưới chân hắn, vùng vẫy, rất giống một con cua đang giương nanh múa vuốt đầy bất lực.
Mây mờ che khuất không trung từ lúc nào không hay, ánh trăng non đã không còn thấy đâu nữa.
Đất trời tối đen.
Trong đêm đen, có một bóng đen giống như tấm áo choàng nhỏ lẳng lặng hiện lên từ dưới sông, sau đó từ một tấm áo choàng nhỏ biến thành một tấm áo choàng lớn tiến đến sau lưng Tuế Văn, cho đến khi bao trùm đỉnh đầu Tuế Văn.
Sau đó, tấm áo