Hậu Duệ Kiếm Thần

177: Ai Dám


trước sau


Ông lão không nói gì nữa, mà quay người rời đi.

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, nghiêm túc nói: “Cô thật sự muốn gia nhập Đạo Môn sao?”
Tịch Huyền cười nói: “Ta chọc giận ông ấy thôi!”
Diệp Quân cười khổ.

Tịch Huyền nhẹ nhàng nói: “Ta đã quen với việc một mình tự do tự tại, không thích bất kỳ sự trói buộc nào nữa!”
Diệp Quân nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được!”
Đạo Môn quả thực rất nghèo bảo người ta đến có khi còn phải bảo người ta tự xây phòng của mình.

Như vậy không phù hợp lắm!
Tịch Huyền nói: “Sắp bắt đầu tranh đoạt số mệnh đại đạo rồi, ngươi phải cố gắng lên! Đặc biệt là phải cẩn thận nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ!”
Diệp Quân gật đầu, từ sau lần ở Tội Thành bị hai vị cảnh giới Đại Kiếp truy sát cho đến bây giờ, đối phương không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Điều này hơi khác thường!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân vội vàng nói: “Tịch Huyền cô nương, ta đi trước đây, cô bảo trọng nhé, chúng ta gặp lại sau!”
Nói xong, hắn ngự kiếm đứng lên, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.

Tịch Huyền nhìn đạo ngự kiếm trên bầu trời, khóe môi hơi nhếch lên: “Ngự kiếm của chàng trai này thật đẹp!”
Nói xong, cô ấy xoay người, biến mất ở phương xa.

Bên kia.

Viện trưởng viện chấp pháp nhìn về phía hai người vừa rời đi, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này chính là viện trưởng mới của thư viện Quan Huyên, Cố Triều Nguyên.


Viện trưởng viện chấp pháp nhẹ nhàng nói: “Thật đáng tiếc!”
Cố Triều Nguyên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng là đáng tiếc thật! Hai vị thiên tài tuyệt thế này đều là người của thư viện! Nếu bọn chúng đều ở thư viện thì lần tranh đoạt số mệnh đại đạo lần này, chúng ta không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa!”
Viện trưởng viện chấp pháp nói với vẻ mặt vô cảm: “Lần này nhà họ An thật mất mặt!”
Cố Triều Nguyên lắc đầu, cười nói: “Thật ra, nếu là bình thường, lúc ở Thượng Giới, bọn họ có thể giết Diệp Quân, thì sự tình sẽ không phát triển đến mức này.

Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Quân công tử! Khiến mọi chuyện này càng lớn hơn”.

Vừa nói ông ta vừa lắc đầu: “Bây giờ chuyện này đã không còn đơn giản là cuộc tỷ võ nữa mà còn liên quan đến thể diện! Nếu Diệp Quân còn sống thì là tát vào mặt nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ! Người đời sẽ nghĩ, ngay cả một kiếm tu của một thế giới nhỏ mà cũng không đánh lại nổi… Có thể nói, điều này giáng đòn chí mạng vào danh tiếng của bọn họ!”
Ông lão khẽ cau mày: “Chuyện này là do bọn họ sai!”
Cố Triều Nguyên nhẹ giọng nói: “Vậy ý của ông là yêu cầu nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ xin lỗi Diệp Quân công tử sao?”
Ông lão im lặng.

Rõ ràng là không thể!
Mấy lão già đứng trên đỉnh cao thế giới sẽ nhận thua sao?
Trừ khi ngươi mạnh hơn bọn họ, mạnh đến mức bọn họ không đắc tội nổi, bọn họ mới xin lỗi ngươi, nếu không, cho dù bọn họ sai, bọn họ cũng sẽ không cúi đầu trước ngươi.

Đây chính là sự kiêu ngạo của một thế gia lâu đời.

Cố Triều Nguyên nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện này bây giờ đã phức tạp hơn rồi! Bởi vì có Diệp Quan Chỉ tham gia, khiến các thế gia đều trở cảnh giác, bọn họ quy Diệp Quân về phía Diệp chủ tịch, vì vậy rất nhiều thế gia hiện nay coi Diệp Quân như kẻ thù! Bây giờ bọn họ muốn giết Diệp Quân để cho Diệp chủ tịch thấy thực lực của thế gia bọn họ!”
Ông lão trầm giọng nói: “Viện trưởng, theo ta được biết, ông cũng là đại diện của thế gia!”
Cố Triều Nguyên cười nói: “Đúng vậy!”
Ông lão thấy hơi khó hiểu: “Nhưng ông vừa bảo ta lôi kéo Diệp Quân!”
Cố Triều Nguyên nhẹ nhàng nói: “Ta là người của thế gia, nhưng cũng là người của thư viện! Đừng nói những nơi khác, mà ở Trung Thổ Thần Châu chúng ta, cuộc chiến nội bộ lần này đã khiến chúng ta mấy đi hai yêu nghiệt tuyệt thế, điều này là mất mát to lớn đối với thư viện! Hơn nữa…”
Vừa nói ông ta vừa nheo mắt: “Ông thật sự cho rằng thế gia có thể áp chế Diệp chủ tịch sao? Đừng quên viện chủ Thanh Khưu và Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn chưa chết”.

Ông lão cười khổ: “Nhưng ba mươi triệu năm qua bọn họ chưa từng xuất hiện!”

Cố Triều Nguyên nói: “Cho nên, có một số thế gia đã bành trướng hơn trước! Cho rằng thư viện là của bọn họ rồi!”
Nói xong, ông ta khẽ thở dài rồi xoay người rời đi.

Ông lão cũng thở dài rồi rời đi.


Diệp Quân đã đến Huyền Tháp.

Lần này, hắn không theo đuổi thực chiến, mà tiếp tục tu luyện tốc độ.

Không phải hắn không muốn phát huy, mà là vì hiện giờ hắn chưa tìm thấy đối thủ phù hợp.

Bây giờ hắn cách mấy bước giết người cũng không có gì khó.

Vì vậy, hắn chỉ có thể luyện

tập tốc độ, tu luyện tốc độ đến cực điểm.

Sau khi giao kim tinh, Diệp Quân đi thẳng đến tầng tu luyện áp lực không gian.

Lần này, hắn đi thẳng đến tầng bốn mươi.

Vừa tiến vào tầng thứ bốn mươi, hắn cảm nhận được một luồng áp lực không gian đáng sợ.

Nhưng hắn không hề phóng ra kiếm ý của mình.

Nếu hắn phóng kiếm ý ra, hắn hoàn toàn có thể chống lại áp lực không gian, nhưng hắn không làm vậy.


Hắn muốn tự mình tu luyện.

Không có bất kỳ ngoại vật nào, bao gồm cả kiếm ý.

Mà chỉ tu luyện một cách thuần túy.

Một lúc sau, Diệp Quân bắt đầu rút kiếm, lúc đầu còn rất chậm, nhưng tốc độ của hắn dần tăng lên.

Cứ như vậy, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện.

Lúc đầu, mỗi ngày tăng một tầng, sau đó dần dần, vài ngày một tầng.

Mệt thì ăn thịt rồng, uống máu rồng!
Dưới sự khổ luyện này, tác dụng của thịt rồng hắn ăn và máu rồng hắn uống được tăng lên gấp bội lần.

Hai tháng trôi qua.

Diệp Quân đã đạt tới tầng không gian áp lực thứ năm mươi.

Trong khoảng thời gian này, hắn không hề dựa vào kiếm ý, cũng không dựa vào kiếm Hành Đạo.

Chỉ tu luyện thuần túy!
Hắn muốn tu luyện thì phải tu luyện đến cực hạn.

Tập trung vào một chuyện duy nhất!

Nhà họ An ở Thanh Châu.

Gia chủ nhà họ An là An Nhã đang ngồi trong đình viện, trước mặt bà ta là một ông lão, ông lão hơi khom người, trông vô cùng cung kính.

An Nhã trầm mặc một lúc rồi nói: “Ý của ông là Diệp Quân rất có khả năng là Đại Kiếm Tiên ư?”

Ông lão gật đầu: “Tin tức mới nhất là như vậy.

Hắn đã giác ngộ trước bia đá thần bí và đột phá! Vì vậy, rất có khả năng là một vị Đại Kiếm Tiên”.

Đại Kiếm Tiên!
An Nhã im lặng.

Nếu chỉ là Kiếm Tiên thì không đủ để khiến nhà họ An coi trọng.

Nhưng nếu là Đại Kiếm Tiên thì nhà họ An nhất định không thể xem thường.

Yêu nghiệt!
An Nhã hơi nheo mắt nói: “Ta đã đáng giá thấp tên này rồi!”
Vừa nói bà ta vừa nhìn ông lão: “Đã tra ra lai lịch của hắn chưa?”
Ông lão trầm giọng nói: “Hắn là con nuôi nhà họ Diệp ở hạ giới, từ nhỏ được nhà họ Diệp nhận nuôi, thân phận gốc vô cùng thần bí, không thể tra ra được!”
An Nhã khẽ nhíu mày: “Không tra ra được ư?”
Ông lão gật đầu.

An Nhã nhìn ông lão, không tức giận nhưng vẫn tỏ vẻ uy nghiêm: “Tìm ở Tiên Bảo Các chưa?”
Ông lão cười khổ: “Gia chủ, ta đã tìm ở Tiên Bảo Các rồi, nhưng nơi đó cũng không thể tìm ra được lai lịch thật sự của hắn!”
An Nhã nhíu mày, hơi kinh ngạc: “Ngay cả Tiên Bảo Các cũng không tra ra được lai lịch sao?”
Ông lão gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy! Vô cùng thần bí!”
An Nhã trầm mặc một lúc mới nói: “Không thể để người này sống được, hắn trưởng thành sẽ bất lợi cho nhà họ An chúng ta.

Đặc biệt, nếu hắn gia nhập tổng viện của thư viện Quan Huyên, đến lúc đó chúng ta muốn giết hắn sẽ rất khó!”
Vừa nói bà ta vừa chậm rãi nhắm mắt hại: “Hắn nhất định phải chết ở Trung Thổ Thần Châu!”
Ông lão hơi do dự nói: “Gia chủ, chuyện này vẫn nên cẩn trọng thì hơn, người này lai lịch không rõ, nếu tùy tiện động vào không biết sẽ mang đến tai họa gì cho nhà họ An chúng ta, chúng ta phải…”
“Hỗn láo!”
An Nhã trừng mắt nhìn chằm chằm ông lão: “Không rõ lai lịch của hắn ư? Cho dù thân phận của hắn rất mạnh thì đã sao? Có thể so với nhà họ An sao? Mấy chục triệu năm nay, nhà họ An ta có hai vị võ thần đi theo người mang thiên mệnh hai đời, trên đời này ai dám so thân phận và gia cảnh với nhà họ An chúng ta?”
Ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng: “Xét về thế gia, hậu thuẫn, nhà họ An ta đứng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất? Ai dám?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện