Edit: Thiên Diệp
Beta: Diệu Hoa
Cảnh Tuyên Đế đối với Mộc Vũ còn chưa đến mức hoàn toàn tín nhiệm, hắn sở dĩ tương đối thiên về lời Mộc Vũ nói hoàn toàn là bởi vì hắn biết rõ Lương Tích Mộng thấy vua là cái dạng tính tình gì, có thể không quan tâm cho người khác một bạt tai nên một chút đều không thấy kỳ quái.
Hơn nữa Mộc Vũ cũng không có khóc sướt mướt mà cáo trạng, đem sự tình xảy ra thành một cái kính đẩy ở trên người Lương Tích Mộng, ngược lại bản thân thừa nhận cũng làm cho Lương Tích Mộng thêm khó chịu không nhẹ, điểm này làm Cảnh Tuyên Đế rất vừa lòng.
Mộc Tiểu Nghi của hắn a, đối với hắn luôn chân thành như vậy.
"Hoàng Thượng, dùng lọ thuốc mỡ này đi." Mộc Vũ bởi vì vừa mới khóc, đôi mắt ngập nước, vô tội đến không chịu được, "Có chút đau, Hoàng Thượng, lúc người xức thuốc mỡ nhớ nhẹ một chút nha."
Cảnh Tuyên Đế nhìn lọ thuốc mỡ tinh xảo trong tay, cười nhạt mở ra, truyền đến một trận hương thơm thanh nhẹ, hắn vươn ngón trỏ thon dài chét một chút, ở trên khuôn mặt mềm mại đến dị thường của Mộc Vũ đảo quanh, "Thế nào, như vậy có đau không?"
Mộc Vũ nhíu mày, bộ dáng khổ đại cừu thâm làm Cảnh Tuyên Đế trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt, hắn tuy rằng chưa từng hầu hạ người khác, nhưng vừa rồi hắn đã cố gắng làm thật sự rất nhẹ, căn bản không có dùng sức nha, như vậy cũng sẽ đau?
Ngay lúc Cảnh Tuyên Đế chuẩn bị khụ một tiếng để giảm bớt xấu hổ, Mộc Vũ đột nhiên giống như giải trừ nguyền rủa, gương mặt khổ đại cừu thâm kia lập tức liền biến mất,