“Khụ khụ!”
Chẳng biết từ lúc nào, một giọng nói già nua vang lên sau lưng họ. Viên hoàn vội vàng xoay người lại, hắn thấy Kiều công đang nhíu mày đứng đó, nói với hắn với tông giọng đầy cáu giận:
“Viên công tử, ngài đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngài không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Lời dạy của Khổng Mạnh ngài để đâu rồi?”
Viên Hoàn lập tức giận đến tím cả người, mẹ nó chứ, ta có nắm tay con gái nhà lão chưa? Hay bọn ta môi kề môi lưỡi chạm lưỡi trước mặt bàn dân thiên hạ? Tức chết đi được, còn chưa kịp xơ múi gì đã bị mang tiếng.
Nhị Kiều một người bên trái một người bên phải lao đến như một cơn gió ôm chầm lấy tay Kiều công,Tiểu Kiều nũng nịu nói:
“Cha à, người nói gì vậy? Viên công tử chẳng qua chỉ hỗ trợ tỷ muội bọn con hòa tấu một khúc đàn thôi mà, đúng không tỷ tỷ?”
Đại Kiều cũng chu mỏ phụ họa:
“Đúng vậy đó cha, Viên công tử chỉ gửi đến chúng con một khúc nhạc say đắm lòng người thôi mà, giữa bọn con chẳng hề có gì cả.”
Kiều công càng nghe càng giận:
“Cái gì, gửi một khúc nhạc hả? Người ta gửi cho các con một khúc nhạc nên các con gửi luôn tim mình cho người ta luôn phải không?”
Lời vừa đến miệng nhưng Đại Kiều lập tức xìu xuống, hai gò má hây hây đỏ vì xấu hổ, làm Viên Hoàn suýt nữa chảy cả nước miếng. Phía bên này Tiểu Kiều cũng rụt rè đáp:
“Cha à, cha nói gì vậy, con không thèm để ý tới người nữa! Hứ!”
Đại Kiều đành ngượng ngùng giải thích:
“Cha nghĩ đi đâu thế? Con gái sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hầu hạ cha, tuyệt đối không đi đâu hết!”
Kiều công trừng mắt nhìn Đại Kiều:
“Ô hay, thật sao? Thế con ở với cha tới già nhé?”
Đại Kiều câm nín, chẳng biết phải làm sao, im không được mà lên tiếng cũng không xong. Khi cô chuẩn bị mở miệng giải thích tiếp thì Kiều công phất tay:
“Ài, thôi bỏ đi, con gái lớn rồi không giữ được trong nhà.”
Mẹ kiếp!
Viên Hoàn đứng bên này cũng bí bách chả khác gì Nhị Kiều, cả rắm cũng chẳng dám thả. Vào lúc này hắn giống như bị ai bóp chặt cổ, không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên bỏ đi hay ở lại, cứ đứng đó lúng túng đực mặt ra.
Chậc, người cha vợ này bán thuốc gì trong hồ lô vậy?
Kiều công cố bình tĩnh lại, bày ra một tư thế mà lão cho là oai phong nhất, xua tay nói với Nhị Kiều:
“Các con quay về phòng đi, ta cần gặp Viên công tử có chút chuyện.”
Tiểu Kiều dậm chân giận dỗi, trợn cả đôi mắt to tròn lên:
“Cha!”
Kiều công quay lại bặm môi trừng mắt nhìn nàng:
“Rồi sao? Ủa, bây giờ vì tên tiểu tử ngốc này mà con không nghe lời cha nữa phải không?”
Tiểu Kiều tính phản bác lại thì Viên Hoàn đã mở miệng ngăn cản:
“Tiểu Kiều cô nương, nếu lệnh tôn tìm tại hạ nhất định có chuyện quan trọng cần trao đổi, chắc hẳn sẽ không làm khó tại hạ, xin cô nương yên tâm.”
Tiểu Kiều bất mãn quệt mồm, dậm chân tức tối:
“Hừ! Ta cũng không thèm để ý tới chàng nữa.”
Dứt lời, cô nắm tay Đại Kiều, nghoe nguẩy đi về phòng mình.
Kiều công thầm thở phào nhẹ nhõm, đầu năm nay nhà có con gái cực thật, vừa phải lo cho nó vừa phải canh chừng mấy con sói. Rồi, giờ mình phải nói chuyện với con sói đứng kế bên đây. Nghĩ thế, lão ra hiệu Viên Hoàn ngồi xuống rồi nói thẳng:
“Lão phu thật sự bất ngờ, Viên công tử không chỉ sở hữu tài thơ sầu, nhã, trầm hùng, mà ngay cả tài nghệ về đàn cũng có thể xưng là đệ nhất.”
Viên Hoàn cúi người khiêm tốn:
“Ấy nào có, Kiều công quá lời rồi. Hồi còn nhỏ tiểu sinh tình cờ học qua chút ít, lấy đó làm vui, tài nghệ chỉ như da lông mà thôi. Tính ra từ lúc bắt đầu cầm gươm, đã nhiều năm tiểu sinh không luyện đàn nên kỹ thuật tay không còn như trước, nếu phối khí có vấn đề gì mong Kiều công chỉ bảo thêm để tiểu sinh mở mang tầm mắt.”
Ting ting!
“Kí chủ làm Kiều công bất ngờ, +786 điểm chấn động.”
Mặt Kiều công lập tức đen lại, thằng nhãi bốn đời tam công này thích trang bức lắm thế nhỉ? Cái mẹ gì gọi là nhiều năm không luyện? Tay chân như này mà hơi cứng hả? Ngươi đùa ta phải không? Ở thời còn phong độ đỉnh cao, ta mẹ nó cũng đánh được cỡ đó thôi đấy!
Ở một diễn biến khác, vừa nghe âm thanh hệ thống thông báo mình được cộng điểm chấn động, Viên Hoàn đột nhiên cảm thấy mình hình như hơi tồi tệ, liệu có phải do mình làm màu dữ quá nên Kiều công bị tổn thương sâu không? Lão ấy già rồi, lỡ buồn quá lửa giận công tâm thì mình khỏi lấy vợ mất.
Kiều công cố ý hắng giọng, sau đó tiếp tục nói:
“Thôi bây giờ như vầy, chúng ta là những quý tộc văn minh của đế quốc, ngươi cũng lớn rồi còn gì, vì thấy không cần quanh co hàng chợ. Ta nói thẳng nhé, mặc dù ngươi là thiên tài ngàn năm có một, nhưng ta không hy vọng ngươi và con gái đi quá thân thiết với nhau, ngươi hiểu chứ?”
Viên Hoàn cười ha ha, muốn kiềm chế ta hả, xin lỗi nhé ông đây không ngu đến mức đứng yên đó chờ người ta treo lên như lợn, đảo mắt một hồi rồi hỏi ngược lại:
“Kiều công à, nếu tiểu sinh không nhớ nhầm, con gái ngài và ta mới gặp nhau được một hai tiếng, hơn nữa còn gặp trong tình thế bất đắc dĩ, chưa gì Kiều công đã bảo đừng nên kết giao với nhau, không khỏi có chút hơi quá…”
Kiều công kinh ngạc, Những tính toán trong đầu rơi rụng như lá mít, hắn không ngờ đối phương lại chơi ngược lại hắn một nhát, làm hắn soạn sẵn cả đống văn mà không có chỗ để dùng.
Ting ting!
“Kí chủ làm Kiều công bất ngờ, +985 điểm chấn động.”
Mất thế chủ động, Kiều công bắt đầu ấp úng:
“Ặc, chuyện này…. Ý lão phu là chỉ cảnh cáo ngươi một chút thôi.”
Vừa dứt lời, bản thân Kiều công cũng hết cả hồn, mình hùng hổ đi hỏi tội còn bị đối phương vả cho một cái, mẹ nó chuyện này mà truyền ra thì chẳng phải lão bị thiên hạ cười chết sao? Quả nhiên Viên Hoàn lạnh lùng cười lớn:
“Cảnh cáo tiểu sinh? Sao lại cảnh cáo? Ngài sợ ta tìm cách leo lên người con gái của ngài sao? Hoặc cảnh cáo ta đừng hòng có ý
tùy tiện hái hoa bắt bướm? Viên Hoàn ta thừa nhận rằng hai con gái bảo bối của ngài đúng là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hiếm có của đế quốc Đại Hán, một tự nhiên phóng khoáng, một hoạt bát đáng yêu, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, nhưng chỉ cần các nàng đẹp thì tiểu sinh đây bắt buộc phải đem lòng yêu say đắm các nàng sao?”
Hắn cảm thấy kinh thường, lắc đầu rồi nói tiếp:
“Cho ta xin đi Kiều công! Trong thiên hạ này không phải chỉ có con gái ngài là con gái, Dương Châu đất của cha ta cũng có rất nhiều mỹ nữ, mắc mớ gì ta phải yêu đơn phương một cành hoa? Huống chi thân trai phải lấy sự nghiệp làm đầu, ta còn chưa gầy dựng căn cơ xong, tâm tư đâu để nói chuyện yêu đương?”
Kiều công trực tiếp chết lặng!
Thằng nhãi Viên Hoàn này lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, đến mức hắn thậm chí còn không biết phải phản ứng thế nào đã bị đối phương chiếu bí, xem thằng này nói chuyện kìa, nghe cứ như mình rỗi hơi cám lợn tự chạy đi tìm phiền phức vậy.
“Ừ, đúng, đúng đấy! Viên công tử nói rất có lý. Con gái nhà ta có thể gả cho bất cứ kẻ nào, thậm chí dân buôn bán nhỏ hay thợ thủ công cũng được, lão phu cũng chẳng thèm ngăn cấm, nhưng không thể gả cho người nhà họ Viên các ngươi!”
Đầu óc Viên Hoàn vẫn chưa bị úng nước, nghe vậy hắn lập tức nhớ tới lão cha hố hàng ở nhà.
Con mẹ nó chứ, cha à xem đi, nhờ tài gạt giò khoe mẽ của cha mà con trai sắp không lấy được vợ đây này! Ai đọc Tam quốc chắc đều biết, Viên Thuật ngồi vững mông ở Dương Châu, danh sĩ tuyệt thế năng thần nhiều vô số kể, nhưng ngươi thấy có tên nào thèm vác xác đến hiệu triệu cho lão cha của hắn không? Đơn giản là vì trí thông minh và tầm nhìn quá tệ, nên mưu sĩ cảm thấy chủ công không có tương lai sẽ đóng cửa không tiếp khách.
Vì thế nên Viên Hoàn cả gan suy đoán:
“Ha ha, tiểu sinh thấy Kiều công chỉ là không tin được cha ta mà thôi, thực không dám giấu giếm, bản thân tiểu sinh cũng không đặt niềm tin vào ông ấy, thiên hạ sắp đại loạn, vậy mà cha ta… ài!”
Vừa thở dài, vẻ mặt Viên Hoàn vừa biểu lộ cảm giác đau xót. Hắn đột nhiên thay đổi làm Kiều công càng thêm mờ mịt, chẳng hiểu được thằng nhóc này đang chơi bài gì với mình. Viên Hoàn tiếp tục nói:
“Tổ chim đã vỡ làm sao trứng được lành? Tiểu sinh hiểu nỗi lo của Kiều công, cũng như nỗi lo của bậc cha mẹ trong thiên hạ, sợ các nàng đi theo ta trong thời điểm loạn lạc thế này sẽ phải chịu khổ, bị liên lụy, thậm chí bị giết, đây cũng là điều thường tình.”
Kiều công đang đờ người rốt cuộc cũng được gãi đúng chỗ ngứa, hắn vội vàng gật đầu mỉm cười:
“Viên công tử hiểu được là tốt rồi, đỡ cho lão phu phải hao tốn miệng lưỡi.”
Ha ha, lão tưởng ta buông bỏ người đẹp dễ dàng như vậy à? Còn khuya nhé.
Khóe môi Viên Hoàn nhếch lên đầy mưu mô:
“Vậy nếu như tiểu sinh tách khỏi cha mình, sau đó trong vòng hai năm lập nên căn cơ vững chắc, Kiều công liệu có xem xét lại chuyện tình cảm giữa tiểu sinh và con gái ngài không?”
Kiều công gật đầu:
“Giả sử trong vòng hai năm Viên công tử có thể vực dậy toàn bộ nhà họ Viên ở Dương Châu, Kiều mỗ làm sao có thể ngăn cản con gái tìm hạnh phúc. Nhưng thứ cho lão nói thẳng, công tử muốn chỉ trong hai năm có thể gầy dựng lại căn cơ cho nhà họ Viên ở Dương Châu thì…. Hơi có chút hão huyền…”
Viên Hoàn cười lớn đầy phóng khoáng:
“Ha ha! Chuyện này Kiều công không cần phải lo, trong vòng hai năm ta nhất định sẽ lấy lại vinh quang và kiêu hãnh cho nhà họ Viên, quét ngang đế quốc, lập nên công trạng vĩ đại.”
Nói xong Viên Hoàn vội vàng đứng dậy, thi lễ với Kiều công một cách đầy trang nghiêm:
“Tiểu sinh đa tạ Kiều công đã tác thành cho ta và con gái ngài, hai năm sau ta sẽ dùng kiệu lớn tám người khiêng đến quý phủ, rước Nhị Kiều về làm tân nương, cũng như cho Kiều công nở mày nở mặt.”
Vừa dứt lời, Viên Hoàn thậm chí không đợi Kiều công trả lời đã lập tức quay người bỏ chạy.
Ha ha, mẹ kiếp! Hố được cha vợ một phát thật sự rất kích thích!
Kiều công trợn muốn rớt cả tròng mắt, đến khi hắn lấy lại tinh thần, lập tức cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai. Ủa, ta cũng coi như là cha vợ tương lai đi, sao trông ta lại giống như một ông già vừa bị thằng con rể hố một phen thế!
Nhưng thôi, nói gì thì nói, càng như vậy Kiều công càng xem trọng Viên Hoàn hơn, hai năm thôi mà, lão phu đây còn chưa xuống gặp tổ tiên được đâu!