Trong lòng như có nai con chạy loạn, vô cùng ngượng ngùng xấu hổ.
Tuyên Vân Chi nhìn phản ứng này của Tưởng Tiểu Liên, mày nhướn lên.
Ngược lại nhìn về phía Tư Vân Tà, trình độ yêu nghiệt của tên này quả nhiên đều khiến già trẻ nam nữ không chịu nổi mà.
Tuy rằng trước đó tới đây là muốn Tư Vân Tà câu dẫn Tưởng Tiểu Liên, nhưng mà… chuyện này còn chưa làm gì, Tưởng Tiểu Liên cũng đã cắn câu.
Chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn này làm cho trong lòng Tuyên Vân Chi cao hứng.
Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ đối diện kia đang bày ra bộ mặt vui vẻ, cảm thấy không vui.
Người phụ nữ này vì muốn đạt được mục đích, vậy mà muốn anh đi bán sắc đi quyến rũ người phụ nữ khác.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh liền dâng lên sự bực bội khó chịu.
Tuyên Vân Chi cảm nhận được sự âm trầm trong ánh mắt của Tư Vân Tà, cô vội vàng nở nụ cười tươi như hoa để lấy lòng, sau đó gõ một cái xuống bàn, ý bảo nhìn Tưởng Tiểu Liên.
“Phục vụ, cho hai ly café.
”Tưởng Tiểu Liên phục hồi tinh thần, lúc này mới chú ý đến Tuyên Vân Chi.
Khuôn mặt vừa nãy còn mang theo sắc đỏ bây giờ đã tái nhợt xuống.
Người hơi run lên.
“Là cô.
”Tuyên Vân Chi một tay chống cằm, mỉm cười.
“Ừ, là tôi.
”Tưởng Tiểu Liên gắt gao nắm chặt menu trong tay.
“Cô… cô tới đây làm gì? Lại muốn tới hãm hại tôi? Cô hại tôi còn chưa đủ thảm sao?”Vừa nói xong, vành mắt đã ửng hồng, chứa đầy nước mắt.
Dáng vẻ yếu ớt nhu nhược, khiến người khác dâng lên cảm giác muốn đến bảo vệ.
Tuyên Vân Chi nâng nâng cằm ý chỉ menu trong tay cô ta.
“Nói xong rồi, thì mang café lên nhanh đi.
”Trong mắt Tưởng Tiểu Liên hiện lên sự không tin tưởng, bởi vì cô ta tuyệt đối không tin người phụ nữ này đến đây chỉ vì đơn thuần là muốn uống một tách café.
Cô ta nâng mắt nhìn về phía người đàn ông xuất chúng kia.
Lời nói đến bên môi, muốn nói lại thôi.
Cô ta muốn nhắc nhở anh, Tuyên Vân Chi là người phụ nữ rất xấu xa, đừng quá thân thiết với cô, sẽ bị cô lợi dụng.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì, cô ta lấy thân phận gì để nhắc nhở người ta? Cô ta chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Nghĩ như vậy, bả vai cô ta