Lúc này, ở biệt thự ở vùng ngoại ô xa xôi.
Là nhà của Nam Cung Vũ.
Toàn bộ căn biệt thự tăm tối, cho đến khi có một chiếc xe Ferrari màu đen xuất hiện trước cổng biệt thự, đèn pha chiếu sáng gần như toàn bộ biệt thự.
Nam Cung Vũ mặc một thân tây trang cắt may tinh tế từ trên xe đi xuống, đi vào trong biệt thự.
Bước vào nhà, trong mắt mang theo sự mệt mỏi.
Bởi vì trước đó Nam Cung gia chiếm đoạt công ty của Tuyên gia, bởi vì Tuyên Vân Chi đột nhiên đến bữa tiệc đính hôn kia, khiến một số cổ đông bắt đầu rục rịch, tạo áp lực khiến anh ta không chịu nổi.
Tưởng Tiểu Liên cũng dọn ra khỏi biệt thự từ ngày đó, náo loạn giận dỗi với anh ta.
Mấy ngày nay đều rất bận rộn, vất vả lắm mới có một chút thời gian nghỉ ngơi.
Cũng nên đi tìm Tiểu Liên, ngày đó cô ta chịu ủy khuất, anh ta sẽ trả lại toàn bộ trên người Tuyên Vân Chi.
Nghĩ đến Tuyên Vân Chi, trong mắt Nam Cung Vũ liền hiện lên sự hung ác.
Kể từ lần gặp trước, Nam Cung Vũ càng để ý đến Tuyên Vân Chi.
Người phụ nữ kia… càng lúc càng không giống trước kia.
Giống như anh ta không thể đọc được cảm xúc gì từ đôi mắt cô, và lúc nào cũng mang sự chuẩn bị đối đầu với anh ta đến cùng.
Thế cho nên anh ta vốn cho rằng cô sẽ ra tay đối phó với việc kinh doanh của Nam Cung gia, nhưng kết quả đến bây giờ vẫn chưa có động thái gì.
Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ cô cái gì cũng không có, thứ duy nhất cô có thể dùng để trả thù chính là bản hợp đồng hôn nhân.
Nhưng hôn nhân cũng đã giải trừ từ ba ngày trước rồi.
Nam Cung Vũ khẽ cười một tiếng, trong lòng không thèm để ý.
“Tuyên Vân Chi, tôi muốn xem thử xem cô có bản lĩnh gì.
”Nhưng đột nhiên, anh ta đột nhiên nhfin thấy một cái bóng thoáng qua trong phòng.
“Ai?!”Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một chùm sáng từ trên tường hiện ra, theo đó là tiếng rên rỉ triền miên không dứt, hình ảnh trần truồng xuất hiện trên màn hình tivi.
“Băng Hàn… chúng ta không thể như vậy, ưm…” Giọng nói yếu đuối nhu nhược vang lên.
“Tiểu Liên, em là của anh, em là của anh!”Kèm theo đó là tiếng rên thô