Tư Vân Tư dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tuyên Vân Chi từ trên xuống dưới, nói ra một câu: “Dùng 3000 vạn mua về, quá đắt.
”Cô nhìn bộ dáng của hắn, giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Cô không đáng giá 3000 vạn?Tư Vân Tà liền nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô hơi đổi, mang theo vài phần mị hoặc.
Cô vẫn luôn đứng trên bàn, lúc này lại thấy quỳ một gối xuống, khom lưng cúi người về phía trước, tiến tới gần người đàn ông, một tay vẫn giữ nguyên khẩu súng vững vàng để trên trán hắn, một tay khác lại vươn ra nắm lấy cà vạt của hắn.
Nhẹ nhàng kéo một cái, đem Tư Vân Tà hướng về phía cô càng ngày càng gần, khẽ liếm cánh môi tái nhợt, lộ ra một chút ý tứ câu dẫn, khí chất như lan, ánh mắt mang theo mị hoặc nhưng nhìn kỹ lại giống như là hàm chứa nước, trong trẻo cùng ủy khuất.
“Chủ nhân.
”Trong âm thành mang theo vô hạn nhu mì.
Ngay tại khoảnh khắc cô gọi hai chữ ‘chủ nhân’ kia, cả người Tư Vân Tà liền cứng đờ.
Trong nháy mắt, đôi mắt phượng vẫn luôn hờ hững kia đột nhiên trở nên đen thẫm lại.
Tầm mắt Tuyên Vân Chi như có như không đảo qua chỗ nửa dưới của người đàn ông đã bắt đầu phồng lên thì trong mắt xẹt qua một tia sung sướng hả hê.
Dám nói cô không đáng giá 3000 vạn?Hắn mới là không đáng giá.
Làm xong mọi thứ, Tuyên Vân Chi liền giả vờ vô tội, lần nữa khôi phục bộ dáng như cũ.
Nhưng bàn tay nhàn rỗi lại ấn vào một chỗ trên mu bàn tay Tư Vân Tà.
Cô nhẹ nhàng xoay đầu qua, nhìn tên thương nhân bụng phệ kia, khẩu súng vẫn luôn dí trên đầu Tư Vân Tà liền chuyển hướng, trong giây lát nhắm chuẩn vào vị trí trước ngực của hắn.
Tiếng súng vang lên, người bên cạnh đều sợ hãi thét chói tai.
Tên bụng phệ run rẩy ngã ngồi xuống đất, máu tươi chảy đầy đất.
Tuyên Vân Chi thổi thổi làn khói từ họng súng, lại đem trở về trên đầy Tư Vân Tà.
Đôi mắt Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ trước mặt này lại thêm thâm trầm.
Nhìn người phụ nữ này, làn da tinh tế trắng nõn, rõ ràng chính là một nha đầu sống trong nhung lụa, ít va chạm với thế giới đen tối này.
Nhưng mà ánh mắt này, cùng với hành động nổ súng bắn chết người kia giống như là