Chương 758: Lai lịch của đứa bé này
Nghe thấy tôi, Tiết Xán vẫn không có động tác nào, chỉ là vẫn như cũ gắt gao nhìn tôi, thấy tôi có chút sợ hãi, anh mới chậm rãi mở miệng.
“An Tố, nàng có phải là nên giải thích một số chuyện cho ta?”
Trong lòng tôi nhảy một cái, nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ dáng vẻ tỉnh táo, không kiên nhẫn mở miệng: “Chuyện của chúng ta đều đã là quá khứ, tôi cảm thấy không còn có gì cần giải thích với anh.”
“Thật sao?” Tiết Xán thanh âm lộ ra lãnh ý nhè nhẹ, ánh mắt rơi vào Tiết Chỉ trong ngực tôi, “Vậy lai lịch của thằng bé này, nàng không phải nên nói rõ cho ta biết?”
Ánh mắt của Tiết Xán nhìn chằm chằm vào tôi, phảng phất như nhìn thấu hết thảy, tôi theo bản năng sợ hãi liền đem Tiết Chỉ đang mê ngủ trong ngực giấu giấu đi.
Nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh, mở miệng: “Tôi đã nói rồi, đây là đứa bé tôi nhận nuôi.”
“An Tố!” Nghe thấy tôi, không biết tại sao đôi mắt của Tiết Xán bùng lên một tia lửa giận, “Nàng đến cùng còn muốn gạt ta tới khi nào!”
Sắc mặt tôi trắng nhợt.
Tiết Xán nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ anh ấy đã biết thân phận thật sự của Tiết Chỉ rồi?
Không..không có khả năng.
Tôi cố gắng lần nữa để cho mình tỉnh táo, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Trông thấy tôi một mực phủ nhận, Tiết Xán đã không còn kiên nhẫn.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, tôi nhìn vào là thấy anh đang cùng Tiết Phong nói chuyện.
Trong điện thoại là Tiết Phong có vẻ như cực kỳ hưng phấn, giọng nói vang lên.
“Tiết Xán, tôi đã điều tra qua! Thằng bé kia căn bản không phải gọi là Hạ Chỉ. Mà gọi là Tiết Chỉ! Giống họ của anh! Nó có thể thật sự là con của anh!”
Tôi như gặp phải sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Trong lòng tôi đương nhiên vẫn còn tình cảm với Tiết Xán, nên để cho Tiết Chỉ, liền mang theo họ của anh.
Liên quan tới cái tên Tiết Chỉ này, tôi tại Hạ gia cũng không giấu diếm, bởi vì tôi cảm thấy Tiết Xán căn bản là không có khả năng điều tra ra tình hình của tôi ở bên Mỹ.
“An Tố, nàng có thể giải thích cho ta một chút? “ Tôi bối rối, bị Tiết Xán nhìn thấy được vẻ mặt, đôi mắt đen của anh vẫn là không chút gợn sóng, một mực nhìn tôi, chậm rãi hỏi, “Vì cái gì tên của thằng bé này, cả họ và tên, đều cùng đứa con đã chết của chúng ta, giống hệt nhau?”
Việc đã đến nước này, tôi vẫn như cũ khăng khăng phủ nhận, kiên trì mở miệng: “Đúng vậy, tôi đã đặt lại tên cho thằng bé này giống tên con của chúng ta, nhưng Tiết Xán, anh đừng tự mình đa tình, tôi làm như vậy, hoàn toàn không phải bởi vì anh, chỉ vì không đành lòng nghĩ đến việc con của chúng ta đã chết mà thôi.”
Tôi hít thở sâu một hơi, tiếp tục để cho mình gắt gao lên tiếng, “Bởi vì con của chúng ta đã chết quá oan uổng, nó là cốt nhục của tôi, trong lòng tôi đương nhiên không thể nào quên được, vừa vặn tôi nhận nuôi đứa bé này, liền dứt khoát đặt tên cho thằng bé giống con của chúng ta!”
Nghe thấy tôi cho đến bây giơ vẫn chết không chịu thừa nhận, Tiết Xán đáy mắt phẫn nỗ càng sâu, “Nàng vẫn không thừa nhận đúng không? Vậy nàng nói cho ta, vì cái gì người Hạ gia căn bản không tìm thấy cha mẹ của đứa bé này?”
“Kia là lần trước tôi chỉ thuận miệng mà nói bừa một lý do.” Tôi tiếp tục, “Đây là ở nước Mỹ tôi gặp được thằng bé này, nhận nuôi nó, chẳng lẽ bây giờ tôi còn phải có nghĩa vụ, cái gì cũng phải nói hết cho anh biết sao?”
Tôi bây giờ cuối cùng là trải nghiệm được, cái gì gọi là đã nói dối là phải nói dối đến cùng cho đến khi hợp tình hợp lý thì thôi.
Tôi hiện tại đã quá mệt mỏi, nhưng tôi biết, tôi không có lựa chọn nào khác.
Tôi đã lựa chọn đi con đường này, dù biết là khó khăn và đau khổ, nhưng tôi đã quyết tâm, vì tôi phải bảo vệ người tôi yêu.
Nghĩ đến mình một năm nay đã phải khổ sở thế nào, tôi ngàn vạn lần không thể để nó thất bại trong gang tấc, cắn chặt răng, để lòng mình ác hơn, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Xán, trên mặt nở một nụ cười khinh bỉ.
“Tiết Xán, anh thật là đang hoài nghi đứa bé này chính là đứa con đã chết của chúng ta sao? Anh cần phải biết rằng, năm đó chính mắt anh đã nhìn thấy thi thể của con chúng ta!”
Thanh âm của tôi rất lạnh, “Anh coi như vẫn không nguyện ý mình năm đó đã phạm sai lầm như vậy, hiện tại vẫn tự mình gạt mình như vậy sao? Anh đừng quên, con của chúng ta nếu còn sống, cũng chỉ mới một tuổi, còn trước mắt anh thằng bé này, đã năm tuổi rồi!”
Tôi biết mình làm như vậy là rất quá đáng. Hơn một năm trước, tôi là nói dối Tiết Xán rất nhiều, nhưng trong đó điều tàn nhẫn nhất, chính là gạt anh rằng anh đã chính tay giết chết đứa con của mình.
Nhưng năm đó, tôi cùng là bần cùng bất đắc dĩ.
Tình cảm của tôi và Tiết Xán đã quá sâu đậm, nếu như không làm một việc tàn nhẫn như vậy, thì tôi thực tế không thể tìm được cách nào rời khỏi Tiết Xán.
Nhưng hôm nay một lần nữa gợi lại chuyện này, nếu như đúng là sự thật thì nó như là đang xát muối vào
vết thương của anh, làm cho anh đau đớn đến tột cùng.
Nhưng giờ khắc này, tôi không lo được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh đem đề tài này cho kết thúc.
Tôi cho là tôi đã nói đến mức này, Tiết Xán cũng không thể nghi ngờ gì nữa.
Nhưng sự thật chứng mình, tôi vẫn là đánh giá thấp Tiết Xán.
Tiết Xán nghe thấy tôi, cũng không hề lộ vẻ gì, mà ngược lại, anh còn giương lên một nụ cười chế giễu.
“Tại nước Mỹ nhận nuôi thằng bé?” Tiết Xán thấp giọng nói, bên canh nụ cười kia là một giọng điệu nồng đậm cay đắng cùng bất đắc dĩ, “An Tố, nàng thật sự biết cách tra tấn ta.”
Trong lòng tôi run lên, không kịp hỏi Tiết Xán lời này là có ý gì, anh lại cầm lên điện thoại, bên kia lại phát ra giọng nói của Tiết Phong.
Nghe thấy những lời nói này của Tiết Phong, trên mặt tôi một tia huyết sắc cuối cùng cũng rút đi.
“Tiết Xán, còn có, thời điểm năm đó An Tố rời đi Mỹ, trên máy báy có ghi chép, trừ cô ấy cùng Ninh Trác và Hạ Lẫm, còn có một đứa bé, anh nói xem, đứa bé kia không phải là tiểu tử Tiết Chỉ này chứ, là con của An Tố?”
Tôi hiện tại mới ý thức được là dù kế hoạch có hoàn hảo thế nào, cũng không ngờ đến cùng lại có một lỗ thủng.
Tôi vẫn cho là, chỉ cần Tiết Xán tận mắt nhìn thấy đứa con chết đi, thì sẽ không truy cứu nữa, cho nên một năm trước khi mang theo Tiết Chỉ rời đi, tôi hoàn toàn chính xác không nghĩ được nhiều như vậy.
“An Tố.” Nhìn sắc mặt tôi trắng bệch, Tiết Xán chậm rãi mở miệng, thanh âm từng từ từng chữ, càng ngày càng thấp, “Nàng còn muốn nói gì nữa không? Nàng chẳng phải còn nghĩ ra rất nhiều thứ để biện minh? Sao giờ lại không nói gì nữa rồi?”
Nói xong câu này, Tiết Xán đã để điện thoại xuống, tay vẫn như cũ ôm chặt vòng eo tôi, thân thể càng cúi xuống thấp, từng lời nói kèm theo băng lãnh khí tức, toàn bộ đều thổi qua gương mặt tôi.
Toàn thân tôi run rẩy.
Tôi đích xác muốn phản bác, nhưng thực tế lại không nói ra lời được câu nào.
Quá nhiều lỗ thủng, quá nhiều sự trùng hợp, thêm nữa gương mặt Tiết Chỉ lại không khác Tiết Xán tí nào, tôi còn có thể nói gì nữa.
Tôi cả người rũ xuống như con cá mắc cạn, còn không định phản bác gì, Tiết Xán đột nhiên đưa tay, từ trong ngực tôi giành lấy Tiết Chỉ, ôm thật chặt vào trong lồng ngực mình.