Hi, Chị Alice!

Chương 90


trước sau

Advertisement


“ Đủ rồi !” Bàn tay của Triệu Tiên Đế bất lực buông thõng, từ trong vùng ngược sáng kia bước ra, chiếc váy cưới trắng tinh càng khiến gương mặt cô ta thêm nhợt nhạt : “ Hai người đúng là một đôi trời sinh, đều vô tâm vô tình như nhau.”



“ Lam Trinh Liệt, với anh chỉ có tình yêu của Lâm Tứ Nguyệt mới là yêu , thế thì, còn em ?” Giọt lệ ngưng đọng nơi khóe mắt của cô ta, khẽ chớp nhẹ, nó sẽ rơi xuống ngay.



Không khí nặng nề bao trùm, tiếng hít thở của cả ba người phấp phổng phập phồng.



“ Anh xin lỗi, Tiên Đế. Đối với cô ấy, anh không buông tay được, anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì em, trừ chuyện kết hôn.” Bàn tay Lam Trinh Liệt nắm chặt tay tôi.



Triệu Tiên Đế đưa tay ôm trán, bật cười lên ha ha, khi cô ta cúi thấp đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi trên chiếc váy cưới như những hạt trân châu bị đứt dây.



Vươn tay ra, cô ta cầm lấy một vật thủy tinh trong suốt bên cạnh : “ Vậy thì . . .”



Lời vừa thốt ra, vật thủy tinh trong tay cô ta bay về phía tôi, tôi nhắm mắt lại, có một bóng người chắn ngang trước mặt tôi, sau đó, một tiếng vang chát chúa đập vào bức tường sau lưng.



Lam Trinh Liệt ôm chặt lấy tôi, tôi ngơ ngác nhìn Triệu Tiên Đế. Cô ta lùi về sau vài bước, tựa vào bức tường phía sau, ánh mắt tuyệt vọng.



“ Lâm Tứ Nguyệt, cô thắng rồi, ngay vừa rồi tôi cũng tự đánh cược với chính mình, cược người đàn ông này có thể vì cô mà lấy thân ra đỡ hay không, Trinh Liệt mà tôi quen thuộc, hiểu rõ sẽ không làm những chuyện như vậy, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng đần độn này của anh ấy, xem ra, cô thật sự đã thay đổi được anh ấy rồi, cho nên, tôi sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian vì anh ấy nữa.”



Triệu Tiên Đế nói xong, liền không thèm nhìn chúng tôi nữa, tự mình bước vào phòng thay đồ, sau khi từ trong đó bước ra đã thay một bộ trang phục giản dị.



“ Cám ơn em, Tiên Đế.” Lam Trinh Liệt chắn trước mặt Triệu Tiên Đế, đưa tay ôm lấy cô ta.



Triệu Tiên Đế giận dữ đẩy người nào đó ra : " Vừa thôi, Lam Trinh Liệt, bãi chiến trường còn lại tự anh đi mà thu dọn, còn nữa, đừng nói cái kiểu sau này tiếp tục làm bạn bè, em không rộng lượng đến thế đâu. Lam Trinh Liệt, bây giờ em tuyên bố, quan hệ của chúng ta tan . . . vỡ . . . từ . . . đây.”




Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Triệu Tiên Đế, lần đầu khi gặp cô ta, trong lòng tôi đã có sự đố kị, có lẽ, từ sâu tận đáy lòng tôi luôn khát vọng bản thân có thể giống như cô ta, xinh tươi, rực rỡ sắc màu.



“Xem em làm sao bù đắp cho anh đây .” Lam Trinh Liệt kéo tôi ngồi xuống trên chiếc ghế dài kiểu cung đình, thở dài một hơi : “ Em làm mất đi người bạn cuối cùng của anh luôn rồi .”



Tôi lấy lòng ngồi lên trên đùi người nào đó, đưa tay ôm lấy cổ người ấy : “ Chỉ cần anh nghĩ ra được, thì em sẽ làm được.”



“ Nhớ kĩ nha, Tứ Nguyệt, đây đều là em tự nói à, bây giờ anh chẳng có tâm trạng đâu mà nghĩ chuyện này, mai mốt, anh sẽ đòi lại em đấy.” Lam Trinh Liệt vùi mặt vào bờ vai tôi.



Tôi vuốt ve mái tóc người nào đó : “ Trinh Liệt, bây giờ chúng ta phải làm sao đây ?”



Người nào đó cười bên vai tôi.



“ Sao thế ? Lòng quả cảm mới đây chạy đâu mất rồi ? Còn nữa, lại dám đem thân mình ra cá cược. Em chán sống rồi ha ?”



Tôi cười buồn.



“ Thiết nghĩ, anh lại trúng kế em thêm lần nữa thì phải.” Người nào đó ảo não buồn than một hơi : “ Tứ Nguyệt, chẳng phải em đi rồi sao ? Ông cụ nói anh vừa đi bước trước, bước sau em liền leo lên máy bay đi mất, còn cho anh xem danh sách đăng ký chuyến bay của em. Nói nghe xem, chuyện này là thế nào ?”



Tôi đem những chuyện xảy ra sau khi người nào đó rời đi tóm tắt nói qua một lượt.



“ Ngốc quá, sao lúc đó em không hỏi anh, nếu ngay lúc đó em hỏi anh đã không phải đánh vòng nhiều đường như thế rồi, anh không ở cùng cô ấy, Lam Trinh Liệt từ đầu đến cuối chỉ có một người phụ nữ là em, về chuyện mọi thứ em nhìn thấy anh cũng không biết là như thế nào, có lẽ là bạn bè anh đã làm, căn nhà đó đã hơn một tuần rồi anh không về .”



“ May mà, em đã đến, Tứ Nguyệt. Khi vừa nhìn thấy em, anh cảm thấy như đang mơ .” Lam Trinh Liệt nâng mặt tôi lên, tỉ mỉ vuốt ve, từ lông mày, đến đôi mắt, rồi đến mũi. Tôi nhắm mắt lại, nụ hôn của người nào đó đáp xuống, nụ hôn lần này đến mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, đầu lưỡi của người nào đó như rắn quấn quanh người, quấn lấy tôi thật chặt.



Tôi đẩy người nào đó ra đến hụt hơi, nụ hôn của người nào đó sắp khiến tôi ngạt thở mất. Khi người nào đó hôn tôi, bàn tay của người ấy cũng chẳng rảnh rang, áo ghi lê của tôi đã bị người nào đó kéo tuột đi, mái tóc được buộc lên của tôi cũng bị người nào đó làm rối.



“ Tứ Nguyệt, bây giờ, chúng ta vẫn còn một chút thời gian, hay là chúng ta hãy diễn một màn đồng phục gợi cảm.” Còn chưa đợi tôi hồi hơi trở lại, người nào đó đã đè tôi lên sofa, bàn tay cách một lớp áo hoạt động trên phần ngực của tôi.



“ Khụ, khụ . . .” Một tràng tiếng cảnh báo vang lên, chẳng biết từ khi nào, trong phòng đã có thêm hai người, Dung Như Xuân và lão quản gia của bà.



“ Mẹ à, sao các người bước đi chẳng phát ra âm thanh ?” Lam Trinh Liệt lẩm bẩm oán thán.



“ Là hai người nhập tâm quá đấy .” Từ trong phòng nhảy ra người thứ ba, là Sở Uy Liêm đã lâu không gặp. Cậu ta đứng một bên khẽ nháy mắt với tôi. Trên người cậu ta đang mặc lễ phục rể phụ.



“ Được rồi, Trinh Liệt, ông nội con một chút nữa sẽ đến đây, buổi hôn lễ này xem ra không cử hành được nữa rồi, nhân lúc trước khi ông chưa đến con đi giải thích với quan khách đi.” Dung Như Xuân nói : “ Bây giờ hai đưa cứ đi ra, ở đây để mẹ xử lý, để mẹ giải thích với ông của con.”



“ Không, mẹ.” Lam Trinh Liệt bật đứng lên, ánh mắt ngời ngời : “ Hôn lễ sẽ không hủy bỏ, chẳng qua chỉ đổi người làm cô dâu mà thôi. Lâm Tứ Nguyệt, anh sẽ không cho em bất cứ cơ hội thoái thác nào nữa đâu, cô dâu trong hôn lễ đã có em thế thân lộ diện."



Bước ra khỏi phòng, Lam Trinh Liệt nắm lấy tay tôi : “ Giận rồi à ? Trách anh tự biên tự diễn ? Thật tình, anh chỉ muốn đưa em ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết em mới là người phụ nữ mà anh muốn cưới, sau đó, chúng ta sẽ đi đến một nơi không có ai làm phiền chúng ta cử hành hôn lễ. Một buổi hôn lễ thật sự chỉ thuộc về hai chúng ta. Tứ Nguyệt, em nói xem, có được không ?”



“ Nhưng mà, sao em lại trở thành thế thân hả ?” Đối với cách nói này tôi rất không vừa ý.



Người nào đó kéo tôi vào lòng : “ Vậy từ giây phút này, anh hân hạnh thăng em làm chủ xị ?”



Chúng tôi bước đi trong hành lang dài thăm thẳm, hàng lang trải thảm sàn màu đỏ, nơi này thông đến hôn trường, hiện giờ hành lang rất yên tĩnh, hai bên là nhân viên bảo an thần thái nghiêm túc, phía trước là những cơn gió mang theo mùi vị của biển và còn những tượng điêu khắc danh nhân đứng thẳng tắp hai bên, Beethoven nặng tình vọng hướng nơi xa, Einstein biểu cảm chuyên chú, Newton mặt nhăn mày nhó, Bà Marie Curie mỉm cười dịu dàng. . .



“ Em thích nơi này không ? Nếu như em thích mùa hè hàng năm chúng ta đều đến đây, nơi này mùa hè khá là vui.” Lam Trinh Liệt nói với tôi những lời dịu dàng : “ Chúng ta đến Las Vegas đăng ký, đăng ký kết hôn ở đó thuận tiện hơn, chỉ cần có hộ chiếu là được. Lâm Tứ Nguyệt, là em đã nói sau này đều nghe anh hết nha.”




“ Uhm, sau này em đều nghe anh hết.”



“ Vậy được, vừa đăng ký xong, chúng ta cử hành hôn lễ ngay, địa điểm tổ chức sẽ chọn ở Tây Ban Nha, để bọn họ biết chỉ có anh mới có thể giành được em.



Tôi bật cười lên, cái người này bây giờ vẫn còn canh cánh không nguôi những chuyện không đâu.



“ Đương nhiên, sau khi kết hôn em phải từ bỏ ngay cái công việc ở Tây Ban Nha, sau này, em hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”



Cái người này, đúng thật là theo chủ nghĩa đàn ông mà.



Phía đầu bên kia hành lang có vài người mặc trường bào đang tiến đến, ánh nắng sau lưng khiến cho bóng người của họ kéo dài thêm, hai bên hành lang trồng loại thực vật dây leo không biết tên, chúng bám lấy cột trụ vuông vức, tia nắng xuyên qua đám thực vật từng chút một lấn chiếm vào trên hành lang, mấy người kia ngày càng đến gần chúng tôi hơn, đi phía bên trái là người thanh niên trẻ mặt mày thanh tú chút son phấn nhẹ, không lâu trước đây tôi vừa mới gặp qua, tôi đoán cậu ta chắc chắn là người Nhật. Đúng rồi, người Nhật . . .



“ Tứ Nguyệt .” Lam Trinh Liệt khẽ kéo tay tôi : “ Em ngẩn ra đó làm gì thế ? Em có đang nghe anh nói không ?”



Tay áo trường bào của người kia rất dài, nó cứ thế che phủ bàn tay của chủ nhân, đôi bàn tay kia đang động đậy, đột nhiên, tôi cảm thấy máu huyết toàn thân cứ thế xộc hết lên não, khi người kia giơ tay lên tôi liền xoay người, lấy thân thể mình che phủ lên người Lam Trinh Liệt.



Vào giây phút đó, lời của Thái Vi cứ như bộ phim nhựa chớp nhoáng trong tâm trí tôi, cô ấy bảo, lần này Eric dường như đã động vào người không nên dây vào, cô ấy bảo, tin tức báo lá cải nói cô nàng người Nhật kia vì Eric đòi sống đòi chết, chọc giận ông bố hết mực cưng con, cô ấy bảo, Eric động ai không động lại đi dây vào cái cô thưởng thượng minh châu của gia tộc kia, cẩn thận chuốc họa vào thân.



Vài tiếng súng vang vọng trong hành lang, cũng không rõ là tôi bổ nhào qua Lam Trinh Liệt hay người nào đó bổ nhào qua tôi, hai chúng tôi cùng ngã trên tấm thảm đỏ, lúc quay đầu nhìn lại, tên cầm súng kia đã bị những người mặc âu phục đen ấn xuống sàn, cũng chẳng biết những người kia xông ra từ đâu, súng của tên kia đã bị đá văng ra ngoài mấy mét.



“ Wow, Trinh Liệt, thật giống như đang đóng phim.” Tôi trợn mắt há mồm mà nhìn mọi thứ, rồi quay đầu lại nói với người bên cạnh.



Lam Trinh Liệt mặt không biểu cảm nhìn tôi, ngây người ra, y như đang cật lực suy nghĩ vậy, mắt tôi quên cả chớp.



Trên chiếc sơ mi voan trắng của Lam Trinh Liệt hằn lên vết máu đỏ tươi, nó đang lan ra từng chút một, như đó hoa hồng đang nở rộ.



Bò đến bên cạnh người nào đó, tay tôi run rẩy chạm vào mặt người ấy, nói không nên lời : “ Trinh Liệt, anh đừng dọa em . . . Trinh Liệt, xin anh . . . xin anh nói với em rằng anh không sao, Trinh Liệt . . .”



Người ấy vẫn nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt tập trung vào một nơi nào đó, thuận theo ánh mắt người ấy tôi nhìn thấy trên áo sơ mi trắng của mình cũng giống như Lam Trinh Liệt, đóa hoa hồng kia kiêu sa mà diễm lệ, có cơn đau râm ran trong lòng ngực đang dần lan tỏa, trong mơ hồ tôi dường như ngửi thấy trong thân thể mình đang chảy ra mùi lưu huỳnh.



“ Cũng may, Trinh Liệt . . . không phải anh .” Trái tim tôi thở phào. Cũng may, Trinh Liệt, không phải anh. Tôi cứ ngỡ bản thân mình sẽ bị bỏ lại nữa rồi.



Đúng thế ! Cũng may không phải anh, Lam Trinh Liệt. Tính kĩ thì thượng đế cũng không quá nhẫn tâm với tôi.



Tôi chống cánh tay, giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách rơi xuống, Lam Trinh Liệt hóa đá nhìn tôi, ánh mắt một trời ngơ ngác. Xem ra, tôi đã dọa chết người nào đó rồi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má của người nào đó.



“ Trinh Liệt, em không sao đâu. Em bảo đảm, đừng quên nha, em là một bác sĩ . . .” Tôi bị hụt hơi, cố sức muốn nén xuống cái mùi hen gỉ kia đang dâng lên trong cổ họng.



“ Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu . . .” Đầu tiên Lam Trinh Liệt lẩm bẩm nói, sau đó âm thanh càng lúc càng to, sau cùng thê lương thét xé trời xanh.



“ Các người nghe rõ cho tôi, nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hết các người.”



Tựa vào trong lòng của người nào đó, từ góc độ này nhìn lên, tôi có thể nhìn thấy hình dáng chiếc cằm và chiếc mũi thẳng tắp của người nào đó, tôi nhớ Thái Vi từng nói gương mặt Lam Trinh Liệt là tỉ lệ vàng, mỗi một nét đều không có tì vết. Trong phút chốc, tôi cảm thấy thỏa mãn. Người nào đó xuất sắc như thế, trái tim người ấy lại thuộc về tôi, của tôi.



Dòng máu lỏng không kìm nén được men theo khóe miệng tôi tuôn ra, Lam Trinh Liệt dùng tay áo của mình lau lấy.




“ Tứ Nguyệt, em đã bảo đảm với anh, em nói em sẽ không sao, em không thể lừa anh thêm lần nữa, lần này nếu như em lừa anh, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu.”



Mồ hôi hòa với nước mắt của người nào đó tí tách trên khuôn mặt tôi.



Tôi gắng sức suy nghĩ, phải dùng những lời lẽ gì để an ủi anh chàng đang hoảng loạn này đây.



“ Trinh Liệt, anh nghe em nói, nếu như . . . nếu như em không thể tỉnh lại, anh . . . anh cũng đừng quá đau lòng, nhớ kĩ đó . . . em . . . em . . . em chỉ là ra đi trước anh mà thôi, có . . . có một ngày hai chúng ta sẽ còn gặp nhau ở một nơi khác, nhớ kĩ đó, hửm ?”



“ Lâm Tứ Nguyệt.” Lam Trinh Liệt hét lên với tôi : “ Anh không cho phép em nói những lời vô trách nhiệm như thế, em cũng biết là em ích kỉ ra sao, nhưng anh không để ý, bởi vì anh yêu em, cho nên anh sẽ không so đo em ích kỉ một ngàn lần hay một vạn lần, nhưng lần này không được, em vừa nhận lời gả cho anh rồi mà.”



“ Tứ Nguyệt, anh xin em, hãy vì anh, em phải kiên trì, Tứ Nguyệt, anh cầu xin em . . .”



Giọng của chàng trai như con thú sắp cận kề cái chết.



Suy nghĩ của tôi rời rạc từng chút từng chút, có rất nhiều lời muốn nói với người nào đó, muốn nói với người nào đó tôi không nỡ xa người ấy, tôi yêu người ấy, thật ra được quen biết với người ấy tôi vui sướng biết bao, muốn cám ơn người ấy . . .



“ Trinh Liệt, Trinh Liệt . . . Trinh Liệt . . .” Cuối cùng chỉ còn lại hai từ này, khiến tôi quyến luyến như thế, khiến tôi quyến luyến như thế . . .



Có giọt lệ ứa ra từ khóe mắt tôi.



“ Trinh Liệt.” Tôi sợ giọng nói của mình không đủ to, tôi cố gắng kề miệng tới bên lỗ tai người nào đó : “ Đến kiếp sau, em sẽ làm Lam Trinh Liệt, anh sẽ làm Lâm Tứ Nguyệt, đến kiếp sau, tới phiên anh dày vò em.”



Câu nói này đã hao cạn toàn bộ sức lực của tôi, càng nhiều dịch máu từ miệng tôi túa ra, tôi trông thấy Lam Trinh Liệt vì sợ hãi mà rúm ró gương mặt, nó đang dần dần trôi xa . . .



“ Không, chẳng có kiếp sau, Lâm Tứ Nguyệt, em nhớ kĩ cho anh, nếu em dám rời bỏ anh như thế, vậy thì cuộc đời của Lam Trinh Liệt năm mươi năm sau sẽ trở thành một cái xác, cuối đời như kẻ không hồn. Lâm Tứ Nguyệt, em nỡ sao ?”



Tôi khó khăn khẽ lắc đầu, sao có thể nỡ kia chứ . . .



“ Vậy được, Lâm Tứ Nguyệt, em phải tin tưởng anh, bất kể em ở nơi nào anh đều sẽ tìm ra em, trước đây đã vậy, sau này cũng sẽ như vậy.”



Cười toe, chàng trai của tôi giây phút này đã trở thành anh hùng cái thế của tôi .



Chầm chậm khép mắt lại, tôi nghĩ, tôi có chút rã rời.



Chầm chậm thôi, thời gian dường như đang quay ngược lại, thân thể tôi dường như đang trôi dạt trên tầng mây, dường như tôi nhìn thấy mẹ vẫn trẻ trung dẫn theo cô bé con là tôi đến nơi tôi được sinh ra. Đó là tiết trời đẹp nhất trong năm, nhân gian ngày tháng tư, nước mưa rơi bên mái hiên như tinh thể dễ vỡ, như trân châu xinh đẹp. Bên ngoài nhà có bờ rào như mảnh sáo trúc, gió thổi qua phát ra tiếng kêu xào xạc.



Tôi vùng thoát khỏi bàn tay mẹ, nép thân thể bé nhỏ của mình vào trong bức tường hoa sáo trúc bò đầy hoa bìm bìm, tôi lặng im ngồi ở nơi đó, mang theo chút hi vọng nhỏ nhoi, chờ đợi mãi . . ..



Chờ đợi ai đó sẽ tìm ra tôi từ trong bức tường hoa kia . . .



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện