Lần đầu tiên Hướng Xung nhìn thấy Hoắc Thành ở nghĩa trang liền biết anh là con trai Phương Kha.
Khuôn mặt của anh rất giống với Phương Kha.
Hắn nghe nói sau khi Phương Kha chết, Hoắc Đình Tiêu liền mang con trai ra nước ngoài, nhiều năm như vậy cũng không về nước.
Hướng Xung không hề nghĩ tới sẽ gặp anh ở trước mộ Phương Kha.
Hắn mím chặt khoé miệng, qua thật lâu mới mở miệng hỏi: “Cậu biết tôi?”
Hoắc Thành cũng im lặng một chút rồi mới nói: “Tôi biết chuyện của anh và mẹ tôi.”
Hướng Xung ngẩn ra.
Nhà họ Hoắc không thể nào nói ra chuyện của Phương Kha, vậy anh nghe được từ đâu?
Hoắc Thành lấy chiếc bật lửa ra, chiếc bật lửa này anh lúc nào cũng mang theo, anh hỏi người đàn ông trước mặt: “Chiếc bật lửa này là của anh đúng không? Tôi tìm được ở trong quần áo của mẹ tôi.”
Hướng Xung nhìn bật lửa trên tay anh, đó là một cái bật lửa giá rẻ bình thường, nhưng hắn biết, đó là đồ của mình.
Cũng xem như là vật đính ước mà hắn đưa cho Phương Kha.
Nghĩ đến đấy, Hướng Xung không khỏi tự giễu mà cười: “Không nghĩ tới cô ấy còn giữ.”
Hoắc Thành mím môi, nhìn thẳng hắn rồi nói: “Cái chết của mẹ tôi có liên quan đến anh hay không?”
Hướng Xung không trả lời, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, rút ra một cây ngậm trong miệng rồi châm lửa.
Thời gian lúc này dường như bị kéo dài ra, ngay cả động tác nhả khói của Hướng Xung cũng giống như là pha quay chậm trong phim.
“Chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác.”
Hoắc Thành hỏi: “Đi chỗ nào?”
Hướng Xung nghĩ một chút rồi nói: “Nếu hai người không ngại, có thể đến nhà tôi.”
“Không được.” Hoắc Thành không chút suy nghĩ mà từ chối, bọn họ không biết gì về Hướng Xung, nếu chỉ có mình anh đi cũng không sao, nhưng bên cạnh anh còn có Thẩm Oản Doanh, anh không thể mang cô đi mạo hiểm.
“Chúng ta tìm một quán ăn ngồi nói chuyện.”
Hướng Xung cười một chút, giống như biết được nỗi băn khoăn của anh: “Tôi sao cũng được, địa điểm cho cậu chọn.”
Hoắc Thành chọn Thiên Hạ Cư, còn đặt trước một phòng.
Hướng Xung ngẩng đầu đánh giá cửa lớn của Thiên Hạ Cư, ngoài miệng treo nụ cười lười nhác: “Thiếu gia nhà có tiền đúng là không giống người thường, tuỳ tiện nói chuyện mà thôi, cũng phải chọn một nơi sang trọng như vậy.”
Hoắc Thành mặt không biểu tình mà nói: “Tôi vốn muốn đi câu lạc bộ cao cấp, nhưng anh không phải hội viên, người ta không cho vào.”
Hướng Xung: “……”
“Đi thôi.” Hoắc Thành không để ý đến Hướng Xung, nghiêng đầu nhìn Thẩm Oản Doanh bên cạnh rồi nói.
Thẩm Oản Doanh gật gật đầu, cùng anh đi vào.
Phục vụ của Thiên Hạ Cư mỗi ngày đều giao tiếp với những nhân vật tài giỏi nổi tiếng, nhìn thấy Hoắc Thành cùng Thẩm Oản Doanh đều là thiếu gia tiểu thư, bọn họ cũng không thấy lạ chút nào, nhưng người ăn mặc như Hướng Xung đến Thiện Hạ Cư thì khó lắm mới thấy được một lần.
Nhưng phục vụ ở Thiên Hạ Cư vô cùng chuyên nghiệp, cho dù trong lòng có tò mò về Hướng Xung thì trên mặt cũng không biểu hiện ra, cực kỳ chu đáo dẫn bọn họ vào phòng.
Sau khi mang trà bánh lên, người phục vụ liền lui ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại giúp bọn họ.
Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành ngồi ở một bên, Hướng Xung ngồi phía đối diện.
Ba người trong chốc lát đều không nói chuyện, căn phòng yên tĩnh đến mức có chút nặng nề.
Hướng Xung theo bản năng lại lấy ra một điếu thuốc, đang muốn bật lửa thì bị Hoắc Thành ngăn cản: “Đừng hút thuốc ở đây.”
Động tác Hướng Xung dừng một chút, ngước mắt nhìn anh, sau đó tầm mắt lại chuyển qua Thẩm Oản Doanh ở bên cạnh: “Cô không thích?”
Thẩm Oản Doanh cười cười nói: “Có một chút.”
Hướng Xung đặt điếu thuốc lên bàn, nhìn Hoắc Thành ngồi đối diện: “Cậu cũng thật biết nghĩ cho bạn gái.”
Hoắc Thành không nói gì, Hướng Xung thưởng thức hộp thuốc trong tay, làm như vô tình mà hỏi anh: “Cậu có biết mẹ cậu thích nhãn hiệu thuốc lá nào nhất không?”
Hoắc Thành ánh mắt trầm xuống, nhìn hắn nói: “Mẹ tôi không hút thuốc.”
Hướng Xung hừ cười một tiếng, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Mẹ cậu thích nhất là Vụ Tịch dành cho nữ, chính là loại có màu hồng phấn này.” Hắn vừa nói, vừa cầm lấy chiếc bật lửa Hoắc Thành đặt trên bàn, chậm rãi vuốt ve hoạ tiết hình cúc non trên thân nó: “Năm đó tôi dùng chính cái bật lửa này, châm thuốc cho mẹ cậu.”
Đó là chuyện lúc Hướng Xung 24 tuổi, lúc ấy hắn đang đi hát ở một quán bar trong hẻm Thanh Nam, cố gắng mưu sinh nuôi bản thân.
Thành tích của hắn từ khi còn nhỏ đã không tốt, tốt nghiệp cấp ba xong liền một mình tới thành phố A làm công kiếm tiền.
Bởi vì tuổi quá nhỏ, cũng bị người ta lừa gạt, thời điểm khó khăn nhất còn phải ngủ trên ghế ngoài công viên mấy đêm.
Sau đó hắn tìm được công việc phục vụ ở quán bar, muốn làm một người phục vụ đàng hoàng thôi, nhưng luôn có khách nữ muốn bao hắn.
Sau đó có một vị phu nhân hào phóng tới quán bar, nhất định muốn bao nuôi hắn, nói thật, điều kiện đưa ra cũng rất hấp dẫn.
Nhưng Hướng Xung lúc đó đang ở độ tuổi đầy nhiệt huyết, cảm thấy chính mình bị sỉ nhục, vô cùng tức giận mà từ chối bà ta.
Ngày hôm sau, vị phu nhân đó mua lại quán bar, việc đầu tiên bà ta làm chính là đuổi việc Hướng Xung.
Lúc Hướng Xung đi tìm bà ta nói lý, bà ta còn động tay động chân, nói chỉ cần hắn đi theo mình thì hắn muốn gì cũng có thể mua cho hắn.
Hướng Xung lúc ấy chỉ nói bốn chữ “Bà cút cmn đi!”
Sau khi rời khỏi quán bar, hắn vòng đi vòng lại, cuối cùng lại về tới hẻm Thanh Nam, có điều lần này là bị ông chủ quán bar nhìn trúng, cho hắn đi hát ở quán bar.
Hướng Xung vốn không biết ca hát, hắn không biết gì về nhạc lý âm điệu cả, nhưng ông chủ không ngại, cứ bảo hắn lên đó đứng cho hết buổi là được.
Sau khi hát xong ngày đầu tiên ở quán bar, Hướng Xung liền hiểu rõ, ông chủ vốn không phải muốn hắn ca hát gì cả, mà là muốn hắn hy sinh nhan sắc, thu hút khách nữ.
Nghĩ lại thì chuyện này tốt hơn nhiều so với việc bị bao nuôi, Hướng Xung cứ như vậy mà đi hát ở quán bar.
Cũng chính ở chỗ này, hắn gặp Phương Kha.
Lần đầu Hương Xung gặp Phương Kha, khi đó hắn vừa đánh nhau với mấy tên lưu manh xong, trên mặt vẫn còn vết thương, khóe miệng xanh tím, nhìn Phương Kha từ bên ngoài vào quán bar.
Cô ấy mặc một bộ váy dài màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh xoã trước ngực, lộ ra chiếc cổ gợi cảm.
Phương Kha vừa xuất hiện ở quán bar là gần như mọi người đều quay lại nhìn cô ấy.
Nhưng cô lại chỉ nhìn Hướng Xung.
Người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, trên mặt còn mang vết thương, ngồi ở trên sân khấu tuỳ tiện hát, hắn không có kỹ xảo biểu diễn gì, nhưng âm thanh lại vô cùng gợi cảm, quan trọng nhất là từ trên người hắn tỏa ra một loại khí chất suy sút, khiến cho Phương Kha bị mê hoặc.
Cô chưa từng quen người nào như vậy, mọi thứ của hắn đều có sức hấp dẫn