Đính hôn không cần nghiên cứu nhiều như kết hôn, vì để kịp thời gian cho hai người về trường học, Hoắc gia và Thẩm gia rất nhanh liền định thời gian và địa điểm.
Các trưởng bối sắp xếp mọi chuyện chu toàn, Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh chỉ có việc suy nghĩ họ cần mời những hai.
“Bạn học người Pháp của em - Claude, em nhớ mời cậu ta đến.” Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh ngồi trên sô pha phòng khách, bàn bạc mời bạn học đến dự lễ đính hôn.Thẩm Oản Doanh đặt laptop trên gối, đang chỉnh sửa danh sách, nghe thấy Hoắc Thành nói như thế liền đưa mắt nhìn anh: “Không phải anh không thích cậu ấy sao?”
Hoắc Thành gật đầu: “Nhưng việc đính hôn, cần phải đặc biệt mời cậu ta đến dự.”
Thẩm Oản Doanh cười trêu anh một tiếng, gõ tên của Claude vào.
Cô chỉnh sửa xong danh sách liền nhận được điện thoại từ trợ lý của mẹ, bảo lễ phục đính hôn của cô và Hoắc Thành đã được đưa đến.
Lễ phục là Giang Du đặc biệt tìm nhà thiết kế đặt riêng, cho nên sau khi quần áo chuẩn bị xong sẽ trực tiếp gọi cho Giang Du.
Thẩm Oản Doanh trò chuyện xong với trợ lý của Giang Du, cô gác máy nói với Hoắc Thành: “Lễ phục của chúng ta được đưa đến rồi, mẹ bảo chúng ta đến công ty đợi bà ấy, đợi lát nữa bà sẽ cùng chúng ta đến tiệm thử.”
“Được.” Hoắc Thành gật đầu, đứng dậy, “Anh lái xe đến đó.”
Lễ phục đã đưa đến cửa hàng đặc quyền của bách hóa Tinh Quang, công ty Thẩm gia cách bách hóa Tinh Quang không xa, cùng một chiều nên không cần phải vòng đường.
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đến, Giang Du vẫn còn đang họp, hai người đợi ở trong phòng làm việc một lúc, không lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh chấp.
Thẩm Oản Doanh nhìn ra cửa, vô thức hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoắc Thành không đáp, chỉ là anh dường như mơ hồ nghe thấy giọng Giang Du.
“Hình như mẹ em đang ở bên ngoài, để em ra ngoài xem thử.”
“Anh đi với em.” Hoắc Thành đứng dậy, đi theo Thẩm Oản Doanh.
Sau khi mở cửa, tiếng động bên ngoài càng rõ ràng, Thẩm Oản Doanh rất ít khi đến công ty nhưng dù sao đi nữa cũng là sự nghiệp của gia tộc, giọng của người nói cô vẫn nhận ra.
Là bác cả của cô.
“Cho nên tôi bảo rồi, phụ nữ không thể gác vác gia đình, thường ngày các cô đi dạo phố mua quần áo là được rồi, chuyện làm ăn vẫn là để đàn ông làm.”
Lời này của bác cả Thẩm Oản Doanh là nhằm vào Giang Du, ông ta dứt lời, sắc mặt của Giang Du liền thay đổi.
Bà ở trong công ty nhiều năm, lời nói như thế đã nghe không ít, có rất nhiều gã đàn ông ghen ghét việc bà đứng cao hơn họ.
Xung quanh không ít đàn ông đều phụ họa cho bác cả của Thẩm Oản Doanh, một mình Giang Du đứng giữa bọn họ, lộ ra thế đơn sức yếu.
Hoắc Thành đi đến trước đám người tranh chấp trên hành lang, ánh mắt trầm xuống.
Kiếp trước anh từng làm ăn với bác cả của Thẩm Oản Doanh, anh biết bọn họ là hạng người gì.
Chuyện lần này anh cũng nghe được sơ sơ, Giang Du bảo hạng mục xảy ra một lỗi nhỏ, chỉ cần xử lý thêm chút sẽ có thể giải quyết được, bây giờ đám người này lại cắn chặt không buông, không phải vì sự việc nghiêm trọng, chỉ là mượn cớ để tỏ vẻ ta đây mà thôi.
Anh đính hôn với Thẩm Oản Doanh, việc Hoắc gia và Thẩm gia liên hôn có thể nói là chuyện bày ra trước mắt.
Họ sợ Giang Du sẽ mượn gia thế của Hoắc Thành, sau đó sức ảnh hưởng ở công ty sẽ càng lớn hơn, cho nên mới vội vã chụp mũ lên người bà.
Hoắc Thành muốn bước lên giúp Giang Du giải vây, không ngờ Thẩm Oản Doanh bên cạnh anh đã đi trước một bước, đi đến nói: “Bác cả, bác nói như thế quá vô lý rồi, bấy lâu nay mẹ cháu vì chuyện công ty bận đến đầu tắt mặt tối, sự hi sinh cùng năng lực của bà ấy mọi người đều biết rõ cả.
Mẹ cháu làm sai ở đâu thì bác cứ nói vấn đề ấy, đừng lấy giới tính đem ra nói.”
Bác cả Thẩm gia không biết cô đến từ lúc nào, vừa rồi vẫn chưa nhìn thấy cô, ông ta nhìn ra sau lưng cô, quả nhiên nhìn thấy tiểu tử Hoắc gia kia.
“Oản Oanh à, sao cháu lại đến đây?” Bác cả của Thẩm Oản Doanh miễn cưỡng cười với anh, còn bày ra tư thế của trưởng bối để nói chuyện, “Cháu vẫn còn nhỏ, chuyện của công ty cháu không hiểu đâu.”
Thẩm Oản Doanh nói: “chuyện của công ty cháu thật sự không biết nhưng cháu nhớ trước đây bác có phụ trách một hạng mục, nửa đêm nửa hôm bác chạy đến nhà cháu, tìm mẹ cháu giải quyết hậu quả cho bác, khi ấy sao bác không nói phụ nữ không thể gác vác gia đình?”
Sắc mặt bác cả lập tức trở nên khó coi, lời của Thẩm Oản Doanh đều là thật, ông ta muốn phản bác cũng không thể phản bác được.
Giang Du nhìn Thẩm Oản Doanh một cái, nói với cô: “Con và Hoắc Thành đến phòng làm việc của mẹ đợi mẹ trước, mẹ xử lý xong chuyện ở đây sẽ đến tìm hai đứa.”
“Vâng ạ.” Thẩm Oản Doanh đáp, cùng Hoắc Thành quay về phòng làm việc.
Sau đó bên ngoài cũng không truyền đến tiếng cãi vã nữa, Thẩm Oản Doanh nghĩ mẹ cô chắc chắn đã giải quyết xong vấn đề này rồi.
Không lâu sau, Giang Du đẩy cửa phòng làm việc, bước vào.
Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành đứng dậy, Giang Du đặt laptop trong tay xuống, khoát tay với hai người: “Ngồi đi.”
Bà lấy cốc nước trong bàn làm việc ra, uống một ngụm nước, dựa lên ghế nhìn hai người: “Lễ phục của hai đứa đã may xong rồi, lát nữa chúng ta đi xem thử, sẵn tiện ăn tối luôn.”
Hai hôm nay Thẩm Khiêm đi công tác, ăn tối không cần gọi ông.
Thẩm Oản Doanh gật đầu, hỏi cô: “Chuyện công ty đã giải quyết xong rồi ạ?”
“Ừ.” Giang Du đáp, nhìn cô bảo, “Oản Oanh, bác cả dù sao cũng là trưởng bối của con, vừa rồi con nói với bác ấy như thế, có chút không biết chừng mực đấy.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Oản Doanh không phản bác, Giang Du nhìn cô một lúc, lại tiếp: “Chỉ là con đứng ra nói giúp mẹ, khiến mẹ khá bất ngờ đấy.”
Tay của Thẩm Oản Doanh đặt xếp lên nhau trên gối, Giang Du khẽ cười một tiếng, nói với cô: “Thật ra mẹ vẫn luôn cho rằng, trong lòng con đối với mẹ có chút oán hận.”
Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đều đưa mắt nhìn bà, Giang Du lại uống một ngụm nước, sau đó nói: “Mẹ cũng tự biệt, từ nhỏ mẹ đã đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc với con, con không oán trách mẹ là chuyện rất khó.
Cha con cũng rất lo lắng, sợ rằng con dưới áp lực của mẹ khiến cho con mắc bệnh tâm lý.
Con