Hổ Tế

Chương 747


trước sau

Advertisement

Chương 747:

 

Dù sao thì một số thương nhân trục lợi sử dụng củ cải trông giống như nhân sâm rừng để kiếm lời.

 

Bên cạnh đó, hầu hết đám người nhà họ Triệu có mặt tại hiện trường chưa từng nhìn thấy nhân sâm rừng thông thường, huống chí là phân biệt nhân sâm rừng thật giả.

 

Dương Tiêu lắc đầu nói với Triệu Thiết Căn mặt không chút thay đổi: “Ông ngoại, đây thật sự là nhân sâm rừng!”

 

“Thật sao? Đừng có nói, đây còn là nhân rừng trăm năm tuổi tốt nhất!” Triệu Văn Triết chế nhạo.

 

Nghe vậy, Dương Tiêu có chút kinh ngạc nhìn về phía Triệu Văn Triết: “Sao chú biết đây là nhân sâm rừng trăm năm tuổi?”

 

Ha hat Nghe thấy lời nói của Dương Tiêu, Triệu Văn Triết bật cười tại chỗ, chỉ vào cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi bị Triệu Thiết Căn ném vào thùng rác rồi cười điên cuồng: “Cái gì?

 

Đây là cây nhân sâm rừng trăm năm tuổi? Cậu đang đùa à? Cậu biết nhân sâm rừng trăm năm tuổi quý hiếm như thế nào không? Cậu biết nhân sâm rừng trăm năm tuổi giá bao nhiêu không?”

 

“Nhân sâm rừng trăm năm tuổi? Thằng phế vật này cái gì cũng dám bốc phétI”

 

Đám người nhà họ Triệu càng nhìn Dương Tiêu càng chán ghét hơn, tuy không biết giá cụ thể của nhân sâm rừng trăm năm tuổi, nhưng ít nhất bọn họ biết nhân sâm rừng là Vô giá.

 

Nhân sâm rừng trăm năm tuổi chính gốc, e rằng mỗi cây ít nhất cũng phải giá trên trời trên trăm vạn?

 

Ở một thành phố nhỏ tuyến mười tám ở huyện Thiên Sơn, đối với người nhà họ Triệu mà nói thì trên trăm vạn là một con sô thiên văn.

 

“Dương Tiêu, mặt già này của tôi bị cậu làm mắt mặt hết rồi” Ánh mắt Triệu Cầm hung tợn, chỉ muốn tát chết Dương Tiêu.

 

Bà ta sống ở thành phố Trung Nguyên, ít nhiều gì cũng biết giá của nhân sâm rừng.

 

Dương Tiêu nói đó là nhân sâm rừng trăm năm tuổi, rõ ràng đây không phải là làm cho nhà bọn họ xấu hỗ sao?

 

Gương mặt ngọc xinh đẹp hoàn mỹ của Đường Mộc Tuyết tràn ngập thần sắc chắn động, nhân sâm rừng trăm năm tuổi, mỗi một loại thực vật tốt như vậy đều tồn tại vô giá.

 

Nếu cô không biết thân phận lưỡi dao sắc bén của Dương Tiêu, thì e rằng cô cũng không thể tin được.

 

Tuy nhiên, kể từ khi biết thân phận thật của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết đã tin tưởng Dương Tiêu một trăm phần trăm.

 

Triệu Thiết Căn lạnh lùng nói: “Cậu lấy hai củ cải khô đánh vào mặt ông già này?”

 

Lúc này, Triệu Thiết Căn chán ghét Dương Tiêu đến cực điểm, trong lòng ông ta Dương Tiêu lấy lòng mọi người, lừa bọn họ không biết nhận dạng dược liệu.

 

“Dương Tiêu, cậu biết không? Mặc dù hai cây nhân sâm núi của tôi không phải là nhân sâm rừng, nhưng chúng cũng là dược liệu hàng đầu trên thị trường ở huyện Thiên Sơn. Giá của một cây nhân sâm núi này là một vạn, hai cây là hai vạn. Hai cây củ cải này của cậu nhiều nhát cũng chỉ hai trăm tệ, phải không?” Triệu Văn Triết bỏ đá xuống giếng.

 

Đối mặt với tình cảnh trước mắt, Dương Tiêu thật sự không nói nên lời.

 

Hai cây sâm rừng trăm tuổi của anh là do Vạn Tứ Hải tặng cho anh, chẳng lẽ Vạn Tứ Hải đã ra tay mà còn giả được?

 

Tôn Phú Quý khinh thường nói: “Sao? Không nói được chứ gì? Đây là không đánh đã tự khail”

 

“Đúng vậy, có thể so sánh giữa củ cải hai trăm tệ và nhân sâm núi hai vạn à? Văn Triết xứng đáng là người có triển vọng nhất trong nhà họ Triệu của chúng ta, làm việc thật thà chân chất, không giống như người nào đó chỉ biết giở trò lừa bịp!

 

“Chẳng thế còn gì! Nếu tôi là cậu ta, tôi đã không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa rồi!”

 

Đám người nhà họ Triệu đều khinh thường, tôi một câu anh một cậu, đều không tin Dương Tiêu đưa nhân sâm rừng trăm năm tuổi.

 

Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm xấu hổ, vô cùng xấu hỏ, bọn họ càng ghét Dương Tiêu hơn.

 

Hai người bọn họ biết, đám người nhà họ Triệu chế nhạo Dương Tiêu, cũng đã gián tiếp chế nhạo gia đình họ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện