“Anh đừng giả vờ mất trí nhớ nữa, Tề Phương gọi cho tôi bảo tôi đến đón anh về, còn nói gì mà mình phải làm phẫu thuật không có thời gian chăm sóc anh.” Thư Nghi cười khẩy: “Sao tôi lại không biết bệnh viện của chúng ta còn sắp xếp phẫu thuật vào buổi tối vậy? Bây giờ bác sĩ đều vô trách nhiệm thế, phẫu thuật sau khi uống rượu, để lấy can đảm à?"
Quả thật Tề Phương không biết nói dối, trong lòng Lục Thời Vũ thầm kéo Tề Phương vào danh sách đen.
Ngoài cửa, Tề Phương đang trốn ở cửa quán bar bỗng hắt hơi, gãi mái tóc xoăn của mình: "Chẳng lẽ mình bị cảm rồi sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên sân khấu, ca sĩ đang hát bài dân ca êm dịu, ánh đèn mờ ảo cũng chuyển màu, chiếu gương mặt của đôi nam nữ lúc sáng lúc tối.
Để giữ người ở lại, Lục Thời Vũ vẫn luôn duy trì tư thế nằm nhoài trên bàn. Thư Nghi gọi một ly nước có ga, ngồi đối diện với Lục Thời Vũ, dáng vẻ như muốn tiếp tục dây dưa với anh.
"Chào cô, Negroni của cô đây." Nhân viên phục vụ bưng khay đến, đặt ly rượu vang đỏ rực trước mặt Thư Nghi, màu sắc của rượu hơi hài hòa với vẻ ngoài xinh đẹp của Thư Nghi.
Thư Nghị cau mày: "Thật ngại quá, tôi không gọi rượu."
Nhân viên phục vụ đáp: "Là anh kia đã gọi cho cô."
Thư Nghi quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách hiphop đang giơ ly rượu từ xa, khẽ nói một câu: "Cạn ly."
Cô còn chưa kịp nói lời từ chối, một nhân viên phục vụ khác cũng đi tới, đặt một ly champagne trước mặt Thư Nghi: “Chào cô, rượu của cô là do người đàn ông kia…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ tôi đã cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” Lục Thời Vũ đen mặt ngồi dậy, cầm lấy áo khoác bị ném qua một bên, thuận thế nắm lấy cổ tay của Thư Nghi nói: “Chúng ta có thể quay về rồi."
Thư Nghi: "..."
Đêm hè oi bức nóng nực, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua mới mang theo một trận mát lạnh. Sau khi Lục Thời Vũ đi ra ngoài, anh vẫn nắm lấy cổ tay của Thư Nghi không chịu buông, lòng bàn tay của người đàn ông nóng rực, như thể có một ngọn lửa đang cháy ở nơi bị anh nắm lấy.
Sau khi bước ra ngoài, sắc mặt của Lục Thời Vũ vẫn không khá hơn. Thư Nghi nhịn cười suốt dọc đường, mặc dù thoạt nhìn con người Lục Thời Vũ rất đứng đắn không dính khói bụi nhân gian nhưng trên thực tế anh lại ghen tuông hơn bất kỳ ai.
“Anh tỉnh rượu chưa?” Thư Nghi hất tay của Lục Thời Vũ ra, rồi khoanh tay trước ngực hỏi: “Bây giờ anh tự đi về nhà cũng không thành vấn đề đúng không?”
Lục Thời Vũ mím môi không nói gì.
Thư Nghị nổi giận, xoay người đi về phía quán bar: "Vậy anh tự quay về đi, tôi phát hiện quán bar này rất thú vị, tôi còn chưa uống rượu mà người ta mời, tôi chơi một lát rồi về."
Lục Thời Vũ liền kéo Thư Nghi quay trở lại, vẻ mặt đầy uất ức: "Hôm nay em đã đuổi tôi ra khỏi nhà."
"Là vì anh luôn nói những lời kỳ quái trước mặt tôi." Thư Nghi cạn lời: "Hôm nay tôi đến đây là để nói rõ với anh. Tôi rất cảm kích vì hôm đó anh đã cứu tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn tiếp tục chơi trò người lớn này với anh, cho dù tôi đã từng nhận lời anh, hay anh nhờ vả tôi giúp anh lừa người nhà của anh, tôi cũng không đồng ý. Tôi đã không còn thích anh nữa, nếu anh làm như vậy sẽ quấy nhiễu tôi."
"Không thích nữa sao." Lục Thời Vũ lặp lại câu nói của cô, giọng điệu hơi chế giễu: "Em đã đặt kẹo sữa trên bàn học của tôi suốt ba năm, mỗi buổi sáng đều đi vòng đến trạm xe buýt trước khi tôi lên xe, sau khi tan học thì cố ý đợi tôi rời đi mới ra ngoài, vậy mà bây giờ em lại nói không thích tôi nữa. Thư Nghi, tình yêu của em cũng quá ngắn rồi đó."
Thư Nghi đã quen Lục Thời Vũ lâu như vậy nhưng chưa từng biết rằng tình yêu mà mình dè dặt che giấu hồi cấp ba đã bị anh biết từ rất lâu rồi.
Dường như Lục Thời Vũ thật sự say rồi, anh nhìn ánh đèn nhấp nháy đằng xa hỏi: “Hay đối với em, tôi chỉ là một trong rất nhiều con mồi, một khi đã bị chinh phục thì không còn sức hấp dẫn nữa."
Dường như âm thanh nhộn nhịp ở xung quanh đã rút hết đi, bây giờ thế giới như yên tĩnh trở lại. Thư Nghi vốn định kiên quyết từ chối, bởi vì mấy câu nói ngắn gọn của Lục Thời Vũ đã khiến cả người cô run rẩy.
Bây giờ tất cả những nỗ lực và uất ức đều được bộc phát, cô cắn môi đến mức trắng bệch nói: "Là như thế à, anh luôn nghĩ tôi là người như vậy à? Con mồi ư? Đúng vậy, anh chỉ là con mồi của tôi mà thôi."
Thư Nghi cúi đầu, hơi buồn cười nói: "Lục Thời Vũ, sau này anh đừng nói những lời như muốn ở bên tôi nữa."
Thời gian nghỉ ngơi luôn trôi qua rất nhanh, giống như chỉ mới trôi qua vài ngày, Thư Nghi đã quay về bệnh viện.
Hôm đó sau khi Thư Nghi và Lục Thời Vũ tách ra, anh cũng không liên lạc với Thư Nghi nữa, có lẽ anh đã hoàn toàn từ bỏ cô rồi.
Thư Nghi chẳng lấy làm lạ, dù gì người kiêu ngạo như Lục Thời Vũ có thể nói ra những lời như "tái hợp" đã là cực hạn rồi.
Cô không thể nói là đau buồn, mà chỉ cảm thấy hơi mất mát. Đúng như những gì Lục Thời Vũ đã nói, cô thích, không, phải nói là cô đã thầm yêu Lục Thời Vũ suốt ba năm.
Lục Thời Vũ từng quá hoàn hảo trong trái tim cô, đến nỗi cô đã từng cho rằng người "tiếng xấu đồn xa" như mình thích Lục Thời Vũ là một chuyện khinh nhờn đối với anh.
Nhưng cuối cùng tình yêu mà cô đã giấu kỹ trong suốt ba năm cũng bộc phát vào ngày tốt nghiệp, nhân lúc say rượu, cô đã đưa ra quyết định mà ngay cả bản thân cũng không thể ngờ tới - đó là tỏ tình với Lục Thời Vũ.
Lúc Lục Thời Vũ gật đầu, Thư Nghi cảm thấy có lẽ đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Cô cực kỳ quý trọng mỗi ngày được ở bên Lục