"Hu hu hu…"Dưới chân Huyền Nhai, có tiếng thút thít nho nhỏ.Cuộn mình trong lùm cây rậm rạp, một tiểu cô nương khoảng chừng năm sáu tuổi toàn thân vận bộ y phục đen, chân tay chằng chịt những vết thương hãy còn rỉ máu, đang khóc.Nàng cắn chặt răng, cho dù khóc cũng chẳng dám ra tiếng.Nàng là một cô nhi, tự khi sinh ra đã chẳng biết cha mẹ là ai, có lão khất cái thiện tâm đem nàng nuôi lớn, nhưng năm bốn tuổi, lão khất cái bệnh chết, nàng một mình lưu lạc đầu đường, cuối cùng lạc tới nơi đây.Nơi này là Huyết Ma giáo, một tà giáo ác danh lan xa.Dĩ nhiên tà giáo thì chẳng bao giờ thiện tâm thu dưỡng cô nhi như nàng, Huyết Ma giáo bắt nàng về chỉ để huấn luyện thành ám vệ, thành một công cụ.Nàng chẳng biết ám vệ là gì nhưng nàng thật sự sắp không chịu nổi những đợt huấn luyện tàn khốc này nữa.Mỗi ngày đều có người chết đi, huấn luyện vượt qua cực hạn thể xác và tinh thần của một đứa trẻ như nàng.Hôm qua, một người bị bắt cùng nàng, đã chết, nàng nghĩ, nhanh thôi, nàng cũng sẽ chết mất.Nàng không muốn chết.Tiểu cô nương lại nức nở hai tiếng.Lão khất cái trước khi nhắm mắt đã nói với nàng rằng, không được chết, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải kiên trì sống sót, sinh mệnh này đáng giá đến chừng nào…Nàng chẳng cảm thấy sinh mệnh của nàng có gì đáng giá nhưng nàng vẫn không muốn chết.Nếu nàng chết, ai sẽ cúng bái lão khất cái? Nàng sợ lão sẽ giống như những câu chuyện dân gian trở thành cô hồn dã quỷ, mãi mãi chẳng thể siêu sinh…Nàng sợ.Tiểu cô nương mím chặt môi, nước mắt lã chã rơi, nàng lại vội vàng lau sạch.Nàng không bị hạn chế tự do nhưng nàng trốn không thoát khỏi nơi này. Nàng trúng độc, mỗi ngày mười lăm hàng tháng, nếu không có giải dược nàng sẽ thống khổ mà chết.Nàng chỉ có thể len lén chạy tới đây khóc lóc, sau đó vẫn phải trở về, tiếp tục chịu đựng huấn luyện tàn khốc.Cuộc sống đối với nàng mà nói, đều là tuyệt vọng.Loạt soạt.Từ bụi cây phía xa vang lên một loạt tiếng động nhỏ, tiểu cô nương giật mình nhảy dựng.Bụi cây lung lay vài cái, rồi một thân người bất chợt đổ gục xuống.Người đó toàn thân là máu, xách theo một thanh trường kiếm, cứ thế ngã trước mặt nàng."Ngươi… ngươi là ai?"Nàng run giọng hỏi, nhưng người nọ không đáp.Nàng cho rằng hắn đã hôn mê liền đánh bạo nhích lại gần, nào ngờ vừa tới trước mặt, người nọ chợt ngẩng dậy, thanh kiếm xoạt một tiếng chĩa thẳng vào nàng."Đừng… Đừng giết ta!"Nàng sợ đến nỗi hét lên một tiếng, ngồi thụp xuống ôm lấy đầu.Người nọ dường như cũng không ngờ trước mặt chỉ là một đứa trẻ, hắn ngẩn ra một chút, sau đó cũng thả lỏng cảnh giác, chầm chậm hạ kiếm xuống."Ngươi… mau rời khỏi đậy…"Hắn phun ra một ngụm máu."Nơi này… nguy hiểm…"Nói xong hình như hắn cũng đã cạn kiệt sức lực, gục xuống chẳng nhúc nhích nữa.Tiểu cô nương nhìn kẻ xa lạ vừa tới, ngẩn người.…"Đây là…?"Thiếu niên vừa tỉnh lại liền phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, có vẻ như là… một hang động?"Ngươi… ngươi tỉnh rồi!"Giọng nói non nớt pha lẫn chút sợ sệt cùng kinh hỉ thu hút sự chú ý của hắn.Hắn lật người, vừa định nhìn xem là ai thì cơn đau kịch liệt đã truyền khắp thân thể hắn.Hắn mở to mắt, nhất thời chẳng thốt nên lời."A… ngươi… ngươi đừng động! Trên người ngươi có quá nhiều vết thương!"Người kia vội vàng lại gần hắn, tay chân luống cuống đỡ hắn nằm thẳng lại.Lúc này hắn mới nhìn thấy, thì ra là một tiểu cô nương."Là ngươi cứu ta?"Sau khi cơn đau qua đi, hắn mới nhẹ giọng hỏi."Là ta…"×— QUẢNG CÁO —Tiểu cô nương ngượng ngùng đáp. Nàng đặt thứ gì đó bên cạnh hắn rồi đứng lùi vào tận vách động."Ta chỉ có một chút hoa quả, nơi này là Huyết Ma giáo, không thể nổi lửa nếu không sẽ bị phát hiện! Nước… nước để bên cạnh ngươi… Buổi chiều… buổi chiều ta sẽ lấy cho ngươi vài cái màn thầu!""Huyết Ma giáo? Tà giáo?""Ừ... Đúng …Nhưng nơi này... nơi này là bên ngoài giáo, hẳn... hẳn sẽ an toàn đi…"Tiểu cô nương lắp bắp đáp lại."Ngươi cũng là người của Huyết Ma giáo?""Phải… ta… ta là một ám vệ…"Nàng có vẻ rất sợ hắn, thiếu niên thầm nghĩ.Nàng chỉ khoảng chừng năm sáu tuổi, lại là người của Huyết Ma giáo, vậy mà, nàng vẫn cứu hắn."Đa tạ!"Thiếu niên hơi mỉm cười."Không… không cần khách khí."Tiểu cô nương ngượng ngùng xoa xoa tay. Thiếu niên nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy, tiểu cô nương này lớn lên thật sự rất đáng yêu."Ta tên Huyền Thiên Minh, còn ngươi? Tên ngươi là gì?""Ta… ta không có tên."Nàng mờ mịt ngẩng đầu."Ta là cô nhi, chưa từng có người đặt tên cho ta…"Thiếu niên như ngọc, bên môi chợt tràn ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy."Vậy để ta lấy tên cho ngươi nhé?"Tiểu cô nương ngơ ngác gật đầu.…"Nhãi con! Ngươi dám che giấu ngoại nhân, vi phạm giáo điều, phải chết!""Khoan đã, chỗ ta đang thiếu dược nhân, để bọn chúng chết thì quá lãng phí, đem bọn chúng qua viện của ta đi!""Tam trưởng lão…""Ha ha, chỉ là hai kẻ tiện mệnh mà thôi. Ta sẽ "chăm sóc" chúng thật tốt!"…"Huyền Thiên Minh… ngươi… ngươi… còn sống không?""Chưa chết… Ta... không thể chết!""Vậy thì… tốt rồi…"Tiểu cô nương vừa khóc vừa cười."Nhưng ta… ta cảm thấy ta… ta sắp chết… Ta đau quá… Nếu ngươi… còn có thể sống… vậy xin ngươi, mỗi mùng một tháng giêng… hướng về phía tây… thay ta cúng bái… lão khất cái…""Không!"Thiếu niên cắn chặt răng, gân xanh nổi lên trên trán. Hắn mạnh mẽ nhét thứ gì đó vào miệng của tiểu cô nương, ép nàng nuốt xuống."Ngươi cũng sẽ… không chết! Ngươi không thể bỏ ta lại! Chúng ta sẽ không chết! Chúng ta phải cùng vượt qua!"…"Chết tiệt! Lão quỷ đó hạ Ách độc lên ngươi?!"Thiếu nữ mở to mắt, kinh ngạc vì lần đầu nhìn thấy thiếu niên vốn văn nhã như ngọc lại căm giận đạp đổ bàn thuốc.Nàng nỗ lực lắc đầu, bày tỏ bản thân không sao.Chỉ là bị câm mà thôi, so với vô số những loại độc kỳ quái khác vẫn còn nhẹ nhàng lắm.Thiếu niên nhìn nàng, một