- Đừng đi!Hà Thu như phát cuồng, nhào tới ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn kia.- Huy Nguyên, xin anh nghe em nói! Đúng, là em biết trước mọi việc sẽ xảy ra nhưng em đâu có làm gì sai! Em không có ý hãm hại ai cả! Em chỉ là không thể nói ra mà thôi! Ai sẽ tin em chứ? Em chỉ là... Em chỉ là quá yêu anh cho nên mới làm mọi việc để tốt cho anh thôi mà! Em...Còn chưa nói xong, bàn tay cô đã bị vặn bung ra. Huy Nguyên vung tay, ném Hà Thu lảo đảo mấy bước về phía sau.Hà Thu mắt đẫm lệ ngước lên nhìn hắn.Chỉ thấy đôi mắt sâu không đáy của hắn chẳng còn sót lại chút cảm tình nào, phảng phất giống như hoá thành tro tàn.- Cô biết tôi sẽ khiến cô gặp nguy hiểm...Hắn chậm rãi nói.- Vậy tại sao cô không tránh khỏi tôi ngay từ đầu? Tôi và cô, nếu không phải cô là em họ của Lệ Phương thì vốn sẽ chẳng bao giờ có liên hệ với nhau. Ngay từ đầu tôi còn chẳng nhớ rõ mặt cô, nhưng cô, hết lần này tới lần khác ra tay cứu tôi giúp tôi, khiến tôi bắt đầu nhớ rõ cô, bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô... A...Hắn cười khẽ.- Tất nhiên, nếu là bình thường, đối với người giúp đỡ tôi, tôi nên cảm kích mới phải... Nhưng Lê Hà Thu, thật lòng giúp đỡ và tính kế để tôi mang ơn cô, đây là hai chuyện hoàn toàn trái ngược nhau!- Em không có...Hà Thu vô lực giải thích. Ánh mắt Huy Nguyên lại lạnh thấu tim, chằm chằm nhìn cô.- Không có? Không có cái gì? Không có cố ý xuất hiện ngay lúc tôi xảy ra chuyện? Không có sử dụng công sức và nỗ lực của Lệ Phương để ban ơn cho tôi? Hay không có biết trước tôi bị chuốc thuốc mà vẫn lôi kéo tôi vào khách sạn? Cô còn không có cái gì? Cô nói thử xem cô không có cái gì!Câu cuối hắn gần như phẫn nộ quát lên. Gương mặt nhỏ nhắn của Hà Thu tái nhợt.- Cô cái gì cũng biết trước, thậm chí biết cả cách giải vây cho tôi...Giọng nói của hắn phút chốc nghẹn lại.- Nhưng cô có từng nghĩ rằng, những thứ mà cô biết trước đó đều là do Lệ Phương, nữ chính mà cô viết là "yếu đuối" "nhu nhược" kia, từng bước một kiên trì, dùng nỗ lực và cảm tình chân thật của mình xây dựng nên... Cô không cần làm gì cả, thậm chí không cần bỏ ra tình cảm, lại bởi vì biết trước mọi thứ mà cướp đi phần cảm kích tôi vốn nên dành cho Lệ Phương... A... Phải, bởi vì chuyện chưa xảy ra nên cô không cần hổ thẹn với lòng, không thể gọi hành vi đó là "cướp" được phải không? Ha ha...Hắn tự giễu cười cười.- Cô thật vô tội biết bao... Cô cái gì cũng biết nhưng lại luôn giả vờ không biết, nhìn chúng tôi từng người giống như tên hề nhảy nhót trước mặt cô... Năm đó, tên biến thái kia cũng là cô nói cho hắn địa chỉ của Lệ Phương đi? Cô muốn tôi cứu cô ấy, muốn "tác hợp" cho chúng tôi... Sao cô không nghĩ, nếu tôi đến không kịp, Lệ Phương sẽ như thế nào!- Em...Hà Thu nước mắt rơi như mưa nhưng Huy Nguyên chẳng hề để ý. Hắn nhận ra rất nhiều thứ, lẩm bẩm tựa như tự nói với chính mình.- Phải rồi, năm đó nữa, Lệ Phương không thể nào biết tôi đang uống say được... Rõ ràng lúc đó chỉ có cô, là cô phải không? Nếu như không có đêm đó, có lẽ tôi và Lệ Phương đã đường ai nấy đi... Ha ha, cô cho cô là ai nha? Cô muốn tác hợp liền tác hợp, muốn tranh thủ tình cảm liền tranh thủ... Cô xem chúng tôi là cái gì? Một trò chơi sao!Hắn nhìn người trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt từng là ánh trăng sáng trong lòng hắn. Hắn cho rằng cô thiện lương, thông minh, dũng cảm... Hắn lần đầu tiên cảm thấy rung động...Nào ngờ tất cả chỉ là giả!×— QUẢNG CÁO —Một kẻ thiết kế lừa gạt tình cảm của hắn với một kẻ thiết kế hãm hại hắn, lại có gì khác nhau đâu?- Em không... Huy Nguyên, em xin lỗi! Em chỉ là... Yêu anh... Em chỉ là quá yêu anh nên mới