Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Bà nội mất tích


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Nghe Liễu Long Đình nhắc nhở, tôi lại bắt đầu khẩn trương. Mặc dù Liễu Long Đình không muốn trả thù bà nội, nhưng không có nghĩa là bà nội sẽ tha thứ cho chúng tôi. Lại thêm bây giờ tôi đã kết hôn, chồng tôi là tên mập Vương Tứ Quý kia, lúc trước bà nội không đồng ý tôi yêu đương với Liễu Long Đình, bây giờ có quan hệ này, bà nội chắc chắn sẽ càng phản đối chúng tôi. Hơn nữa chỉ cần nghĩ tới chuyện Vương Tứ Quý là chồng mình, tôi lại buồn nôn như nuốt phải một con ruồi, đồng thời cũng oán hận bà nội.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Có điều nếu Liễu Long Đình nói muốn đi gặp bà nội thì tôi cũng không thể không đi. Bà nội nuôi nấng tôi bao nhiêu năm, dù bà đối xử với tôi thế nào thì cũng là ân nhân của tôi.

Phượng Tố Thiên nghe chúng tôi nói mai sẽ về nhà thì lập tức bảo với tôi rằng anh ta sẽ về nhà trước để thăm dò bà nội giúp tôi. Nếu bà nội tôi đang giận thì chúng tôi tạm thời đừng đi, miễn cho chúng tôi không vui, bà nội cũng không vui.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Lúc này, Phượng Tố Thiên quả thực là áo bông tri kỷ! Tôi mau chóng đẩy anh ta về nhà thăm dò đi.

Phượng Tổ Thiên được tôi khen mấy câu thì lập tức vênh váo, nói anh ta đương nhiên là lợi hại nhất. Nhưng nếu muốn anh ta giúp tôi thì tôi phải cho anh ta ích lợi, ví dụ như hôn anh ta, hoặc là khen anh ta lợi hại gì đó. Sau khi anh ta nói xong, không chờ tôi trả lời, Liễu Long Đình sau lưng tôi lập tức nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh mắt cũng không sắc bén, nhưng chính là ánh mắt này lại khiến Phượng Tố Thiên nhất thời sửa miệng nói được được được, anh ta không cần gì hết, lát nữa nếu có tin tức thì sẽ nói với tôi. Sau đó Phượng Tố Thiên mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Sau khi Phượng Tổ Thiên rời đi, Liễu Long Đình kêu tôi ngồi bên cạnh anh ấy, hởi tôi có nơi nào muốn đi không? Lần này gặp bà nội xong, bất kể bà nội đối xử với chúng tôi thế nào thì chúng tôi vẫn sẽ ra ngoài chơi, anh ấy dẫn tôi đi trải đời.

Chậc chậc chậc, nghe Liễu Long Đình nói dẫn tôi đi trải đời, tôi nhất thời khinh bỉ nhìn anh ấy, nhưng rồi vẫn nói với Liễu Long Đình là anh ấy đi đâu thì tôi đi đó, chỉ cần được anh ấy ở bên cạnh tôi thì đi đâu cũng được. Trước kia có đánh chết tôi cũng sẽ không nói những câu sến súa như thế này. Nhưng bây giờ khi biết kiếp trước mình đối xử với Liễu Long Đình ác liệt như vậy, tôi lại hận không thể đối xử càng tốt với Liễu Long Đình hơn, chỉ muốn cho anh ấy biết tôi rất yêu anh ấy.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình quay đầu nhìn tôi, bỗng đặt ly trà xuống, ôm eo tôi cho tôi ngồi lên đùi anh ấy, đè lưng tôi rồi nâng cằm tôi quan sát kỹ một hồi, sau đó hỏi tôi: “Bạch Tô, có phải em rất yêu tôi không?"

Trong lòng tôi nhất thời nói vô nghĩa, không yêu anh ấy thì sao tôi lại lấy lòng anh ấy? Nhưng tôi không dám nói thô bạo với Liễu Long Đình, dù gì anh ấy cũng không tùy tiện như Phượng Tổ Thiên, cho nên tôi gật đầu với Liễu Long Đình, nói đúng vậy, trong lòng tôi yêu anh ấy nhất.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Tôi cũng yêu em. Lúc em nói yêu tôi, trái tim tôi rất ấm áp, cả trái tim đều thuộc về em."

Trời đất! Liễu Long Đình chưa bao giờ dễ dàng nói những lời như vậy, nhưng khi anh ấy nói trong lòng anh ấy chỉ có tôi, tôi lại thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn anh ấy. Thấy tôi như vậy, Liễu Long Đình thả chân tôi xuống, cho tôi ngồi lên đùi anh ấy, hai tay bưng mặt tôi, chuẩn bị tư thế. Tôi đoán là anh ấy muốn hôn tôi, cho nên trong lòng tôi cũng rất mong chờ, cảm giác ngậm đôi môi mềm của anh ấy còn ngọt hơn cả ăn bất cứ loại kẹo nào.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Chẳng qua khi Liễu Long Đình nghiêng đầu, muốn hôn lên môi tôi thì di động trên bàn bỗng reo lên. Tôi lập tức quay sang nhìn di
động, thấy là Phượng Tổ Thiên gọi tới, vì thế tôi trèo xuống người Liễu Long Đình, nói tôi nghe điện thoại của Phượng Tổ Thiên trước đã. Liễu Long Đình vốn đã chuẩn bị hôn ôi, bây giờ tôi lại đứng dậy, anh ấy nhất thời ngột ngạt, mềm giọng nói với tôi lát nữa hằng nghe. Tôi thè lưỡi, cầm di động lên hỏi Phượng Tố Thiên có chuyện gì vậy?

"Bé Bạch, tôi nói với cô này, bà nội đã hai ba ngày không có nhà. Lúc nãy tôi vào nhà nhìn xem thì thấy bà nội không ở nhà, gọi điện thoại thì di động cũng tắt máy bỏ ở nhà. Mấy tiên gia nói đã mấy ngày rồi bà nội không về, sang nhà hàng xóm hỏi thăm, họ bảo mấy ngày trước đã không thấy tăm hơi của bà nội."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Khi Phượng Tổ Thiên nói không thấy bà nội tôi, trong lòng tôi nhất thời chùng xuống, vội vàng hỏi Phượng Tố Thiên có phải bà nội tôi tới nhà Vương Tứ Quý không?

"Không thể nào. Bà nội cô không mang theo gì hết, không mang túi xách, cũng không có khả năng tới nhà Vương Tứ Quý. Hơn nữa theo tôi biết thì trước kia bà nội không quen biết nhà Vương Tứ Quý, nếu không phải gả cô cho nhà đó thì cũng sẽ không liên quan gì."

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Vậy thì kỳ lạ. Tôi mau chóng quay sang hỏi Liễu Long Đình, nói bà nội không thấy, chúng ta nên làm sao đây? Liễu Long Đình rũ mi mắt suy nghĩ, chắc là cũng nghe thấy Phượng Tố Thiên nói chuyện với tôi nên anh ấy nói: “Nếu bà ấy không có nhà thì cũng không có khả năng đến nhà Vương Tứ Quý. Lúc trước tôi đã điều tra về bà nội em, nhà em không có họ hàng gì, nơi duy nhất bà nội em có thể đi chắc chỉ có mỗi chỗ Anh Cô thôi."

“Vậy chúng ta phải tới nhà Anh Cô tìm bà nội à?" Tôi rất hoảng hốt, chung quy ở Đông Bắc rộng lớn này, chỉ có mình bà nội là người thân nhất của tôi.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Có thể. Em kêu Phượng Tổ Thiên về đi, tôi nghi ngờ lần này là âm mưu của Anh Cô. Nếu chúng ta đi thì chắc chắn bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, em cứ kêu Phượng Tổ Thiên dẫn em đi trước."

Tôi nhìn Liễu Long Đình, nhanh chóng gọi Phượng Tổ Thiên về nhà, chúng tôi đã biết bà nội đi đâu. Phượng Tố Thiên nói về là về, tốc độ nhanh thần kỳ. Khi tôi vừa dứt lời thì anh ta đã xuất hiện bên cạnh tôi, cúp điện thoại hỏi tôi khi nào xuất phát?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Tôi đã kêu Hoàng Tam Nương chờ tôi ở dưới lầu, chúng ta đi ngay bây giờ thôi."

Mặc dù bà nội từng làm hại Liễu Long Đình, nhưng bây giờ thấy Liễu Long Đình cũng rất để bụng bà nội, trong lòng tôi lại yên tâm. Trên đường cùng Liễu Long Đình đến nhà Anh Cô, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, bởi vì khu vực nhà họ đang mưa, sắc trời dần trở nên tối tăm, đến nhà Anh Cô thì trời đã tối om.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


Mưa phùn rơi bên ngoài, chúng tôi đỗ xe trước cổng nhà Anh Cô, Phượng Tố Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất thời nói: “Mẹ nó, chung quanh nhà Anh Cô xuất hiện lắm thứ quái quỷ vậy? Chẳng lẽ là Anh Cô gọi tới đối phó với chúng ta?"

Tôi không thấy ma lớn ma nhỏ gì, chỉ có thể thấy bên ngoài tối om, bèn hỏi Phượng Tổ Thiên bên ngoài đều là mấy thứ quỷ quái gì?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


"Lát nữa tôi nhập vào người cô, cô sẽ nhìn thấy." Phượng Tổ Thiên nói rồi muốn lại gần tôi đang ngồi ở ghế sau. Nhưng Liễu Long Đình bên cạnh tôi lập


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện