Phù Kinh Dương trực tiếp ăn trái tim của Cô Hoạch Điểu trước mặt chúng tôi! Sau khi ăn tim của Cô Hoạch Điểu xong thì lồng của Cô Hoạch Điểu mở ra ngay lập tức và một con chim màu đen với đôi cánh vàng bay ra khỏi lồng, con chim nhỏ này chính là Cô Hoạch Điểu.
Lúc này, con Cô Hoạch Điểu không chỉ trông có chút khác biệt so với trước đây, mà sau khi trái tim của nó bị Phù Kinh Dương ăn mất, nó bây giờ không còn kêu nữa, mà thành thật đứng trên vai Phù Kinh Dương, rồi đối mặt với chúng tôi.
Đôi mắt tròn xoe như thường lệ, nhưng mà khi đối mặt với chúng tôi lúc này đã không còn chút cảm xúc nào, giống như U Quân đứng bên canh Phù Kinh Dương bây giờ.
Liễu Long Đình nhìn thấy Phù Kinh Dương đã khống chế được con chim, nhưng sắc mặt thẳng tắp không lộ ra một tia hoảng sợ.
Vừa rồi Phù Kinh Dương cho rằng là bởi vì anh ấy không dễ giết cho nên mới làm nhiều chuyện quanh co như vậy.
Lúc này Liễu Long Đình giương mắt nhìn Phù Kinh Dương nói với anh ta: “Anh cho rằng tôi khó giết, vì vậy hiện tại anh khống chế tâm tư những người này là cho rằng có thể giết tôi sao?”
Phù Kinh Dương mỉm cười: “Tất nhiên tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ nghĩ là vui đùa thôi.
Tôi có hàng ngàn cách để giết anh, thay vì để anh chết vui vẻ thì tốt hơn là để anh quan sát những người xung quanh mình đều biến thành kẻ thù của anh.”
Trên đời này không còn gì đau đớn hơn là bị tình cảm ràng buộc, mà Liễu Long Đình chẳng qua là chỉ nợ Phù Kinh Dương một cái hồn phách mà thôi, vậy mà Phù Kinh Dương lại dùng thủ đoạn hung ác như vậy đối phó với anh ấy?
“Liễu Long Đình chỉ nợ anh một hồn phách mà thôi, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ chết.
Ngàn năm trước anh không vội, nhưng tại sao lúc này lại bắt đầu gấp gáp vậy?”
“Bởi vì có người đã nói với tôi rằng có một thứ gì đó có thể đưa tôi ra khỏi bóng tối vô biên này, để tôi trở lại với ánh mặt trời và trở về quê hương của tôi.”
Khi Phù Kinh Dương nói điều này, có một chút mê luyến trong giọng điệu của anh ta.
Trước đây thì Lạc Thần đã nói với tôi rằng có thể ban đầu của Phù Kinh Dương là một con cá mập ở biển.
Khi anh ta biến trở thành dáng dấp của Liễu Long Đình và đi đến nhân gian cùng tôi thì anh ta luôn nói với tôi về tự do và khao khát ánh nắng của anh ta.
Từ trước là anh ta đã chưởng quản địa ngục hàng ngàn hàng vạn năm, bóng tối và oan hồn trong địa ngục xâm chiếm thân thể anh ta, làm thay đổi bản thể khiến anh ta như một con chuột chũi sống dưới lòng đất, không thể nhìn thấy mặt trời.
Nhưng bản thân anh ta đã là thần thượng cổ rồi, nếu không tự mình thay đổi được thể chất thì còn ai có thể giúp anh ta trở về dưới mặt trời?
“Người này là ai?” Tôi hỏi Phù Kinh Dương.
Sau khi tôi hỏi xong thì vẻ mặt của Phù Kinh Dương trở lại bình thường, nhưng vào lúc này thì anh ta dường như không muốn trả lời câu hỏi của tôi, mà nói với tôi: “Người này là ai, tôi đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, nhưng tôi có thể nói cho cô biết thứ có thể đưa tôi trở lại nhân gian… Người ta đồn rằng khi thần Đông Hoàng giáng thế thì đã ôm trong ngực Hỗn Độn Chung do Hồng Quân Lão Tổ tặng.
Chiếc Hỗn Độn Chung này có trước khi nhân gian thành lập, đó là một vũ khí được hình thành trong thời kỳ Hỗn Độn.
Con người có thể sử dụng nó để làm bất cứ điều gì, nó giống như một chiếc lọ điều ước, không chỉ có sức mạnh to lớn, mà còn dự đoán tương lai, hiện thực hóa điều ước của bất kỳ ai và có thể giúp tôi thoát khỏi bóng tối u ám vô biên này.”
Liễu Long Đình đang ở bên cạnh tôi, lúc này tôi như xuyên về quá khứ, tuy rằng tôi có thể cảm giác được anh ấy có thể đoán được tương lai, nhưng mà Hỗn Độn Chung đó có sức mạnh vô biên là đúng.
Dù sao trước kia Liễu Long Đình có thể làm Yêu Thần là vì Hỗn Độn Chung này có thể trấn áp quỷ thần trong thiên hạ.
Nhưng nó cũng không toàn năng như những gì Phù Kinh Dương nói, nếu thực sự có thể thực hiện được nguyện vọng của mình thì Liễu Long Đình sẽ không bị tôi đánh bại, và lưu lạc đến hôm nay.
“Vậy thì anh hãy nhìn Liễu Long Đình, hiện tại thì anh ấy là thần không ra thần mà yêu cũng không ra yêu.
Nếu mà Hỗn Độn Chung thực sự có năng lực lớn như vậy thì tại sao anh ấy lại không ước nguyện với Hỗn Độn Chung để anh ấy có thể sống tốt hơn.”
Vốn là bầu không khí hiện tại của chúng tôi đã rất căng thẳng, nhưng ngay khi tôi làm tổn thương Liễu Long Đình quá nhiều thì đôi mắt của Liễu Long Đình đột nhiên tối sầm lại rồi nhìn tôi.
Cái này gọi là bán đứng đồng đội! Nhưng mà nói đến thì kiếp trước Liễu Long Đình đúng là có một cái Hỗn Độn Chung, nhưng mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy Hỗn Độn Chung của anh ấy.
Mà dù chúng tôi có khó khăn thế nào trong kiếp này thì tôi cũng chưa bao giờ nghe anh ấy nói về Hỗn Độn Chung.
Theo lý thuyết thì Hỗn Độn Chung này chính là pháp khí đáng tự hào nhất của anh ấy, anh ấy không thể không nói về nó một câu nào.
“Nếu mà cô muốn thì có thể hỏi Liễu Long Đình một chút, mong muốn của mỗi người là khác