**********
Tôi nhìn Bạch Sinh đang bên cạnh, nhất thời mơ màng, còn Bạch Sinh suy yếu tựa người vào tôi, ánh mắt dịu dàng, mặt không đỏ, tim không loạn nói: “Tô Tô, cô có cảm giác với tôi không?”
Tự nhiên Bạch Sinh hỏi tôi như thế, mặt tôi đỏ lên, nghĩ còn đang trên xe, tôi đẩy Bạch Sinh ra, nói tôi với cậu ấy thì có cảm giác gì được. “Nếu cô không có cảm giác gì với tôi, sao lại quan tâm tôi đau lòng tôi như thế, cô tốt với tôi như vậy, tôi muốn giao trái tim cho cô." Bạch Sinh nói đến đây, vươn ngón tay lành lạnh, cầm tay tôi chạm lên ngực cậu ấy, gương mặt tuyệt đẹp kia dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Sở dĩ tôi tốt với Bạch Sinh như vậy, là vì trên người cậu ấy có khí chất của Liễu Long Đình, còn có thân ảnh của tôi, nhưng tôi không muốn nói cho cậu ấy biết. Tại vì tôi không muốn bên cạnh Liễu Long Đình nữa, biết rõ trước mặt là đồng lửa còn ngồi khiều. Mà Liễu Long Đình là Liễu Long Đình, Bạch Sinh là Bạch Sinh, có là đô fake hoàn hảo nhất thì cũng là đồ fake. Huống chi, tôi chẳng còn cảm giác gì với Liễu Long Đình, lưu luyến Bạch Sinh, chẳng qua là lưu luyến dịu dàng của cậu ấy, Liễu Long Đình chưa bao giờ ôn nhu với tôi như thế.
Nhưng mà tôi không nghĩ nói thẳng trả lời vì cậu ta lớn lên giống Liễu Long Đình nên tôi tốt với cậu ta, tôi sợ cậu ấy không tiếp thu được mà thương tâm, dù sao thì chẳng có ai nguyện ý bị vợ mình coi là đồ dỏm cả?
Thấy tôi vẫn không trả lời, Bạch Sinh cũng không hỏi tiế nữa, chuyển mắt nhìn về phong cảnh ngoài xe, nói: “Thật ra tôi biết, cô tốt với tôi như thế, là vì tôi lớn lên giống Liễu tiên gia. Tôi biết đoạn tình cảm của cô với Liễu tiên gia. Anh ta coi cô là thế thân của Ngân Hoa giáo chủ. Anh ta không thương cô. Tôi biết cô khổ sở, vì anh ta đánh đổi nhiều như thế, đến cả chút nhiệt tình anh ta cũng chẳng cho cô. Tuy cô hận anh ta, nhưng nó nói rõ cô yêu anh ta bao nhiêu. Cô sẽ không về bên anh ta, nhưng tình cảm khó mà bỏ lại trong ngày một ngày hai. Cho nên nhìn thấy tôi, cô không nhịn được mà đối với tôi thật tốt. Tôi biết trong lòng cô, tôi chỉ là người thay thế cho Liễu Long Đình mà thôi. Nhưng tôi nguyện ý làm thế nhân trong lòng cô. Chúng ta là cùng một loại người. Bao nhiêu ấm ức cô chịu trước giờ, bây giờ cứ để tôi chịu. Tôi nguyện ý dùng thân phận của người khác, ở bên cô."
Lời Bạch Sinh nói giống như là kim châm, tuy nhỏ nhưng từng chút đâm vào lòng tôi, đau đớn tràn lan, đau đến mức làm tôi hít một hơi thật sâu, nói với Bạch Sinh: "Cậu không cần làm thế. Cậu nói đúng, tôi tốt với cậu vì cậu giống Liễu Long Đình, lại cho tôi sự dịu dàng mà Liễu Long Đình không bao giờ cho tôi. Nhưng hiện tại tôi không yêu Liễu Long Đình nữa, nên càng sẽ không yêu cậu. Nếu những lời này làm cậu tổn thương, tuy rằng tôi chẳng mong cậu rời đi chút nào."
Tôi nói rõ ràng luôn, tôi không muốn còn ai nghĩ rằng trong lòng tôi vẫn còn Liễu Long Đình, cũng không muốn Bạch Sinh đi theo con đường giống như tôi. Tất cả nên được làm rõ ngay từ đầu, đó là cách tốt nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Nhưng nghe tôi nói xong, Bạch Sinh không có tỏ vẻ khổ sở như tôi dự đoán, ngược lại còn mỉm cười thật tươi, giống như bình thường, nói với tôi: "Tuy là Tô Tô nói muốn tôi rời đi, làm lòng tôi đau đớn khôn nguôi. Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần làm bạn bè tôi cũng ở bên cô. Hơn nữa, tôi muốn noid cho cô một chuyện... Tô Tô, chẳng lẽ cô không thắc mắc tại sao tôi lại biết rõ chuyện của cô với Liễu tiên gia như thế à?"
Lời này cảnh tỉnh tôi. Tôi biết Bạch Sinh mới được mấy ngày thôi, sao cậu ấy lại biết rõ chuyện riêng tư của tôi và Liễu Long Đình như thế. Cho dù là Vu Anh luôn ở đền thờ tổ tiên cũng không biết rõ ràng như Bạch Sinh thế này được, có khi nào Bạch Sinh cũng có kỹ năng đọc được bí mật trong lòng người như Cô Hoạch Điểu không? "Cậu có khả năng nhìn thấu lòng người à?" Tôi hỏi Bạch
Sinh.
Bạch Sinh bây giờ mới để ý đến lái xe phía trước, cậu ấy làm một tầng kết giới cách âm xong mới đáp lời: " Tôi chỉ là một xà yêu mới lên núi tu hành được ba trăm năm, không có nhiều năng lực. Là do Thần Núi tìm tôi, anh ta bảo nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ