Nhìn vẻ mặt tối sầm lại của Liễu Long Đình, tôi biết khi anh ấy trở về tôi nhất định sẽ bị quở trách, nhưng không sao cả, dù sao tôi cũng ở bên anh ấy mỗi ngày, cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi không có ồn ào một chút.
Sau khi tôi quay trở lại núi Trường Bạch, Liễu Kiều Nhi thấy tôi quay lại với một chàng trai đang khóc như mưa, cô bé trước đây cũng đã gặp Long Nhi vài lần nhưng khi gặp Long Nhi lần trước, Long Nhi có tâm trạng rất tốt.
Lần này cô bé thấy Long Nhi khóc nên hỏi tôi chuyện gì xảy ra với Long Nhi, là ai bắt nạt cậu ta?
Tôi nói với Liễu Kiều Nhi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Long Nhi, có lẽ tối nay Long Nhi sẽ ngủ lại nhà tôi, và nhờ cô bé đi cùng tôi để dọn dẹp căn phòng dành cho Long Nhi.
Tôi ban đầu nghĩ rằng Long Nhi rất buồn, và cậu ta hẳn không có ý định quay trở lại thiên đình lần nữa, nhưng khi tôi bảo với Long Nhi rằng tôi muốn cậu ấy nghỉ ngơi ở núi Trường Bạch vài ngày nữa, Long Nhi đã từ chối tôi, và nói với một đôi mắt đỏ đang sưng lên rằng cậu ta sẽ trở lại vì còn rất nhiều việc phải làm.
“Từ bây giờ sẽ có nhiều thời gian mà, sau này cậu từ từ làm cũng được, không cần phải vội.” Tôi nói với Long Nhi.
Long Nhi nhìn tôi, có lẽ khóc cũng khóc mệt rồi, ôm cũng ôm mệt rồi.
Bây giờ ánh mắt của cậu ta cũng trở nên kiên định, giờ đây trông cậu như một bé nam tử hán.
“Chị Hi Nhi, chị vào đi, tôi nhất định sẽ không để người khác cướp lấy đồ của chị Hi Nhi.”
“Đồ ngốc, cậu đang nói cái gì vậy? Chị có thể để cho người khác cướp cái gì chứ?”
Nhưng thấy Long Nhi không muốn nói thêm gì nhiều, tôi cũng không ép cậu ta, tôi tiền cậu ta ra khỏi núi Trường Bạch.
Nói với cậu ta rằng trên đường đi nhớ cẩn thận.
Sau khi tiễn Long Nhi đi, tôi tiếp tục quay lại nhà họ Liễu, vừa bước vào Liễu Kiều Nhi đã hỏi tôi có điều gì Long Nhi đang giấu tôi không, sao cô bé thấy cậu ta không hoạt bát như trước kia?
Tôi cũng cảm thấy Long Nhi không còn hoạt bát như trước kia, tôi hỏi cậu ta tại sao nhưng cậu ta không nói gì cả, bây giờ Liễu Kiều Nhi hỏi tôi, tôi cũng lắc đầu và nói rằng tôi không rõ có chuyện gì lắm.
“Vừa rồi Long Nhi nói sẽ bảo vệ đồ vật của chị trên Thiên Đình.
Chị Tiểu Bạch, chị là Thiên Đế.
Có phải có ai muốn tranh vị trí với chị không?”
“Sao mà có thể như thế được?”
Tôi lập tức trả lời Liễu Kiều Nhi, chưa nói đến việc Thiên Đình không có ai có thể giữ chức chủ của Tam giới, cho dù có, nếu có dấu hiệu soán ngôi thì Lạc Thần là người đang quản tất cả mọi việc trên Thiên Đình cho tôi, anh ta nhất định sẽ kịp thời đến thông báo cho tôi, không có cơ hội để kẻ khác soán ngôi.
“Được, được rồi, em cũng nghĩ nhiều rồi, anh ba của em thì sao? Anh ấy không phải đi cùng với chị sao? Sao không thấy anh ấy về?”
Ngay khi giọng Liễu Kiều Nhi vừa dứt, tôi đã nghe thấy giọng của Liễu Long Đình ngoài cửa: “Chị Tiểu Bạch của em giờ đã chán thịt ba chỉ già của anh rồi.
Gần đây, chị ấy thích trai trẻ tươi tắn và dịu dàng.’’
Nói xong, dáng người mảnh khảnh của Liễu Long Đình từ ngoài cửa đi vào.
Kể từ lần trước Liễu Kiều Nhi chế ngự được Liễu Long Đình và yêu cầu Liễu Long Đình đến xin lỗi tôi, đến giờ Liễu Long Đình dường như đã mất quyền nói về cảm xúc và phàn nàn về tôi trong ngôi nhà này.
Tôi còn chưa kịp phản bác lại anh ấy, ngay lập tức Liễu Kiều Nhi đã tiếp lời: “Anh ba ơi, anh ghen tuông kiểu gì vậy? Nhìn bộ dạng anh ghen ăn tức ở như này trông xấu xa và nhỏ nhen đấy.’’
Khi tôi nghe Liễu Kiều Nhi mắng Liễu Long Đình như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy rất vui vẻ, chỉ có Liễu Kiều Nhi mới dám mắng Liễu Long Đình như thế này thôi, nếu đổi thành người khác, hậu quả sẽ rất khó lường.
Liễu Long Đình nghe Liễu Kiều Nhi không rõ chuyện lại còn mắng mình, mặc dù anh ấy không nghĩ sẽ lại đi so đo với một đứa nhỏ, nhưng dù sao tôi cũng đang ở bên cạnh, anh ấy lại đang muốn nói tôi, cho nên mới mắng Liễu Kiều Nhi rằng con bé chết tiệt kia thật sự là yêu thương cô bé lâu như vậy thế mà còn không phân biệt được đâu là người nhà sao? Bây giờ lại còn đi giúp người ngoài.
Liễu Kiều Nhi bây giờ thật đúng là rất can đảm, bị chiều chuộng đến nỗi không quan tâm trời đất gì, cho nên cô bé không để ý lắm đến Liễu Long Đình.
Khịt khịt mũi, nắm lấy cánh tay của tôi và Liễu Long Đình nói rằng tôi và cô bé đều là con gái, là hai người con gái tốt, không giống như những người chủ hôi hám đó, cô bé và tôi là chị em tốt của nhau.
Chị em tốt gì đâu, tôi còn muốn nhanh chóng trở thành chị dâu của Liễu Kiều Nhi nữa kìa.
Liễu Long Đình cũng biết mình không thể cạnh tranh với Liễu Kiều Nhi nên bảo Liễu Kiều Nhi tìm Long Đằng mà chơi, anh ấy muốn bàn bạc riêng với tôi chuyện gì đó.
Thấy Liễu Long Đình đẩy cô bé đi, Liễu Kiều Nhi thở phì phì tức giận mím môi, bước ra khỏi nhà.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại có tôi và Liễu Long Đình, tôi ngồi trên ghế đợi Liễu Long Đình nói chuyện với tôi, nhưng Liễu Long Đình lại quay người đi qua đi lại trước mặt tôi, nhìn tôi nghiêng người, không nói một lời.
khiến tôi quay đầu theo cũng muốn đến chóng