Lúc trước, Cô Hoạch Điểu là người mặt dày mày dạn muốn ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ Cô Hoạch Điểu nói rằng cậu ta sẽ rời đi, nguyên nhân là tôi đã bị Lạc Thần phản bội và nguyên khí của tôi bị tổn thương nặng nề.
Lúc này, Cô Hoạch Điểu nói rằng cậu ta sẽ bỏ rơi tôi làm cho tôi có chút không thể chấp nhận được, vì vậy tôi vội vàng hỏi Cô Hoạch Điểu: “Tại sao? Cậu sợ sau khi cậu nói với tôi chuyện này, Liễu Long Đình sẽ trừng phạt cậu sao?”
“Đây chỉ là một trong những lý do.” Cô Hoạch Điểu nói với tôi: “Nhưng đó cũng là bởi vì cô có thể không sử dụng tôi nữa.
Cô không cần tôi, và tôi không có ý nghĩa gì khi ở bên cạnh cô, vì vậy tôi ra đi, đó là sự lựa chọn tốt nhất.”
Tôi cũng biết là như vậy.
Ngay lập tức, sống mũi tôi chua xót, nước mắt gần như trào ra, giờ không rõ tung tích của Phượng Tố Thiên, Lạc Thần lại phản bội tôi, và ngay cả Cô Hoạch Điểu còn lại cũng sẽ rời bỏ tôi.
Sao bấy lâu nay tôi làm nhiều việc vậy, chỉ để chào đón cái kết tan đàn xẻ nghé như hiện tại hay sao?
“Chủ nhân, nếu tôi không lấy lại được sức mạnh, e rằng tôi sẽ không rời cô đi, chỉ là…” Cô Hoạch Điểu muốn giải thích với tôi nhưng bị tôi cắt ngang, muốn rời đi thì cứ rời đi, không có gì để giải thích.
“Cậu đi đi, đừng bao giờ trở lại tìm tôi.” Nói xong tôi đi thẳng vào nhà.
Thật ra khi bước vào nhà, trong lòng tôi vẫn có chút mong đợi, mong rằng Cô Hoạch Điểu sẽ vào cùng với tôi, cho dù không cần dùng năng lực của cậu ta, cho dù cậu ta sẽ thường xuyên nói câu làm Liễu Long Đình phát cáu trong tương lai.
Tôi sẽ không trách cậu ta nữa.
Tôi chỉ mong những người tôi thích ở bên cạnh tôi và có thể nhìn thấy họ mỗi ngày.
Tuy nhiên, tôi thất vọng vì Cô Hoạch Điểu không đi cùng tôi, khi tôi nghe thấy tiếng vỗ cảnh ở sân sau, tôi biết cậu ta đã biến mất.
Nước mắt rơi như mưa, chợt thấy mình chẳng còn gì.
Bởi vì sau đó tâm tình không tốt, tôi cũng không muốn trở lại sảnh chính làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Liễu Kiều Nhi, mà trở về phòng im lặng, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tôi không muốn giả vờ vui vẻ nữa, không muốn nhìn thấy Liễu Long Đình lần này, tại sao khi biết mọi chuyện anh ấy không nói cho tôi biết?
Chẳng lẽ là vì muốn tốt cho tôi? Nhưng tôi bây giờ buồn lắm, tôi đã mất tất cả rồi, đây còn là tôi nữa sao?
Tôi đang tự hỏi mình câu hỏi này lặp đi lặp lại trong trái tim mình.
Không biết bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng mở cửa, Liễu Long Đình từ bên ngoài đi vào
Liễu Long Đình có thể nghĩ rằng tôi đang ngủ ở trên giường, vì vậy anh ấy cố tình hạ thấp âm thanh khi bước đi và đóng cửa lại.
Khi bước đến giường, anh ấy cúi xuống nhìn tôi, thấy tôi chưa ngủ, anh ấy hỏi tôi: “Cô Hoạch Điểu đâu?”
Cho dù tôi không muốn trả lời lời của Liễu Long Đình nhưng một lúc sau tôi vẫn nói với anh ấy: “Cậu ta đi rồi.”
“Tại sao lại đi?” Liễu Long Đình ngồi ở mép giường của tôi quay đầu hỏi tôi.
Tôi rất muốn nói với Liễu Long Đình, tại sao cậu ta lại bỏ đi? Chính anh ấy cũng không biết sao? Tôi không biết Liễu Long Đình có bao nhiêu bí mật trong lòng, nhưng tôi biết rằng nếu anh ấy không thể hiện sức mạnh của mình với Cô Hoạch Điểu, Cô Hoạch Điểu sẽ không rời đi chút nào.
Bây giờ tôi không muốn nói thêm bất kỳ lời nào với Liễu Long Đình, vì vậy tôi chỉ đứng dậy, ngồi trước mặt anh ấy và hỏi anh ấy: “Anh có biết rằng hôm qua Lạc Thần sẽ phản bội không?”
Khi Liễu Long Đình nghe tôi nói lời này, lông mày của anh ấy hơi cau lại, anh ấy hỏi tôi: “Cô Hoạch Điểu nói với em?”
“Đừng hỏi em ai đã nói với em, em chỉ muốn biết là có phải hay không thôi.”
“Anh nói như vậy, là lý do tại sao lúc nãy trên thiên đường anh không giúp em?”
Giờ phút này, tôi cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn hỏi Liễu Long Đình, muốn đem đầu óc của anh ấy một xẻ ra, xem cả ngày anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhìn thấy tôi hỏi với ánh mắt không tốt, Liễu Long Đình mặt vẫn không thay đổi, đối với tôi nói: “Nếu như anh can thiệp, nếu như chúng ta thật sự đánh nhau, hiện tại có lẽ sẽ không trở lại được.
Em hi vọng tất cả chúng ta sau này đều sẽ phải ngồi tù sao? Nếu là hy vọng thì giờ đây, anh sẽ cùng em lên thiên đình để đòi lại công bằng cho em.”
Tôi không thể bác bỏ những gì Liễu Long Đình đã nói.
Những gì anh ấy nói là đúng.
Lý trí khiến người ta cảm thấy ghê sợ.
Còn tôi thì sao? Khi sự việc xảy ra với tôi, không ai khác có thể hiểu được nỗi đau của tôi.
Dù tôi có muốn trút giận thì Liễu Long Đình cũng không đi cùng tôi.
Anh ấy hiểu rõ mọi chuyện và anh ấy biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm.
Tôi không còn cách nào để nói chuyện với anh ấy nữa, để anh ấy biết rằng bây giờ tôi đang rất buồn và ngổn ngang.
Ngay cả khi bây giờ Liễu Long Đình không thừa nhận, anh ấy biết rằng Lạc Thần sẽ nổi loạn