Khi Liễu Long Đình đến, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cho dù Liễu Long Đình ở đây, cũng không thể để Ánh Nguyệt không sợ chúng tôi nữa, mà anh ấy ở bên cạnh tôi thì dù sao tôi cũng cảm thấy tự tin về những gì mình đang làm.
“Lâu rồi không gặp.’’
Nhìn thấy Liễu Long Đình đến, U Quân không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó, anh ấy mỉm cười với Liễu Long Đình, như thể đang chào đón Liễu Long Đình.
Và tôi cũng rời khỏi U Quân, đi về phía Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình lúc này mới bình tĩnh lại, khi nhìn thấy Ánh Nguyệt nằm trên người U Quân, trên mặt không hề có một chút cảm xúc nào, lông mày của anh ấy nhướng lên, không trả lời U Quân, thay vào đó anh ấy nâng cằm lên nhìn U Quân.
Hỏi anh ta: “Có phải anh không muốn sống nữa đúng không?’’
Dù sao thì, U Quân vào núi Trường Bạch cùng Ánh Nguyệt một mình.
Tôi và Liễu Long Đình, cả hai đều nghĩ U Quân đang tìm đến cái chết.
“Ngược lại, tôi chẳng những sẽ không chết, các ngươi đều phải lễ phép với tôi.” U Quân bắt gặp ánh mắt của Liễu Long Đình, sắc mặt lập tức trở nên khó coi trở lại, giống như vừa rồi nói với tôi vậy, đều là kết án hai người chúng tôi.
“Người đâu, bắt anh ta lại.” Liễu Long Đình không nói nhảm, trực tiếp gọi người đi bắt U Quân.
Và khi vô số tiên gia tiến lại gần U Quân, tôi thấy Ánh Nguyệt căng thẳng hẳn lên, không còn nấp trong vòng tay của U Quân nữa mà đứng thẳng người rất cảnh giác và nhìn xung quanh chúng tôi.
Khi cô bé nhìn Liễu Long Đình, biểu cảm của cô bé hiện rõ trên khuôn mặt của Liễu Long Đình trong vài giây.
Tôi định tận dụng thời gian này để giải thích rõ ràng với Ánh Nguyệt rằng Liễu Long Đình mới là ba của cô bé.
Tôi thấy Ánh Nguyệt nhìn vào mắt Liễu Long Đình, ngay lập tức, ánh mắt cô bé trở nên có chút thù địch, và vòng tay ôm chặt lấy cổ U Quân, như thể Ánh Nguyệt sẽ chiến đấu hết mình với chúng tôi nếu Liễu Long Đình còn dám động đến U Quân.
“Chờ một chút.” Tôi vội vàng ra lệnh cho tiên gia đang bao quanh U Quân.
Nhìn vào đôi mắt của Ánh Nguyệt, tôi không biết ai có thể chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này? Tôi trách Ánh Nguyệt không hiểu chuyện, thậm chí cô bé còn không nhận ra ba mẹ cô bé, hay tôi nên trách U Quân vì đã mang Ánh Nguyệt đi khi cô bé vừa mới sinh ra.
Hay nên trách tôi từ trước vì đã sinh ra Ánh Nguyệt, hay tôi trách tại sao Liễu Long Đình đã không cho tôi một lời giải thích, và làm tôi đi theo U Quân với sự thù hận anh ấy như vậy?
Mọi thứ dường như là định mệnh của ông trời nên tôi không thể trốn tránh được.
Sau khi nghe tôi nói, Liễu Long Đình quay đầu lại nhìn tôi.
Giờ phút này tôi thực sự phát điên, một bên là đứa con gái đáng yêu và một bên là người tôi yêu, tôi nên chọn thế nào đây?
Vốn dĩ tôi muốn ngăn cản tiên gia động thủ bắt U Quân, bởi vì nếu tôi ra tay với U Quân trước mặt Ánh Nguyệt, có lẽ Ánh Nguyệt sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi và Liễu Long Đình trong suốt cuộc đời này.
Tôi không muốn tình cảm mẹ con của chúng tôi sẽ kết thúc vì một người đàn ông độc ác như vậy.
Cô bé không phải là những người như chúng tôi và sẽ không thể hiểu được những ân oán và hận thù của thế hệ trước của chúng tôi.
Cô bé rất đơn giản.
Ai chăm sóc cô bé hàng ngày thì cô bé sẽ có tình cảm với người đó, nhưng nếu một khi tôi ngăn lại, thì chúng tôi đã hoàn toàn bị U Quân kiểm soát.
Có thể là thấy tôi chần chừ không nói, Liễu Long Đình cũng biết tôi đang nghĩ gì, anh ấy liếc nhìn những tiên gia đang bao vây U Quân, vẫy tay với họ rồi họ bắt đầu rút lui.
Tôi biết rằng anh ấy không có thiện cảm với Ánh Nguyệt cho lắm, những gì anh ấy làm bây giờ chỉ là vì tôi muốn làm điều đó, vì vậy anh ấy ở lại với tôi.
U Quân nói đúng.
Ánh Nguyệt là bằng chứng bẩn thỉu của tôi và anh ta.
Trước đây Liễu Long Đình đã cứu tôi nhưng chưa bao giờ nhắc đến Ánh Nguyệt.
Nên tôi biết rằng Liễu Long Đình không quan tâm lắm đến đứa trẻ này.
Anh ấy đã lấy tất cả sự tha thứ và bao dung đã trao cho tôi, đã trao hết đến giới hạn cùng cực rồi, đến nỗi anh ấy không thể chịu đựng thêm một đứa trẻ nào nữa, dù là máu thịt của chính mình.
Nhưng điều tôi không ngờ là khi Liễu Long Đình để những tiên gia này rút lui, Liễu Long Đình đột nhiên mỉm cười với U Quân và nói với anh ta: “Nói mới nhớ, anh đã chăm sóc con gái tôi ba bốn năm rồi.
Anh đến núi Trường Bạch, tôi nên chiêu đãi người cảm ơn người đã chăm sóc Ánh Nguyệt rất tốt trong những năm qua.
Vậy hôm nay chúng tôi hãy tổ chức yến tiệc trong nhà họ Liễu của tôi để tẩy trần cho anh và Ánh Nguyệt, anh cũng đi ra ngoài lang thang không nơi nương tựa, vì có thể cho Ánh Nguyệt một gia đình hoàn chỉnh, nên sau này anh có thể sống trong nhà họ Liễu của tôi.”
Khi Liễu Long Đình nói điều này, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy thật không thể tin được, Liễu Long Đình thực sự đã mời U Quân đến sống tại nhà của chúng tôi!
Nhưng yêu cầu U Quân về nhà có lẽ là giải pháp tốt nhất lúc này.
Liễu Long Đình không có mù, anh ấy có thể