Trước kia tôi chỉ biết Hỗn Độn Chung mà chưa từng thấy qua, bây giờ Liễu Long Đình vất vả lắm phô ra bảo vật của mình cho tôi thấy nên tự nhiên tôi sẽ không buông tha cơ hội này đào tận gốc rễ.
Nghe nói Hỗn Độn Chung này là thứ mà Liễu Long Đình là đã có được từ khi sinh ra, đó cũng giống như Cố Bảo Ngọc bên trong Hồng Lâu Mộng, từ nhỏ liền có một khối bảo ngọc trên người.
Vì vậy tôi không thể nhịn được mà hỏi Liễu Long Đình: “Long Đình, cái Hỗn Độn Chung này của anh đó, sao trước đó em chưa thấy anh dùng bao giờ vậy? Nó thật sự có thể thỏa mãn bất kỳ nguyện vọng nào sao?”
Trên nhân gian này có hàng ngàn loại pháp bảo, có loại có khả năng chống lửa và phun nước, nhưng mà có thể thỏa mãn ước muốn của con người như nó thì có rất ít.
Nhìn thấy bây giờ tôi quan tâm đến Hỗn Độn Chung của mình, Liễu Long Đình cười nhìn tôi, lúc này gối đầu trên gối, trầm mặc nhìn tôi, trong mắt tràn đầy mê say.
Nhìn Liễu Long Đình như vậy, tôi còn tưởng rằng anh ấy định nói cho tôi nghe, nhưng mà khi Liễu Long Đình mở miệng thật ra lại hỏi ngược lại tôi: “Em muốn biết như vậy?”
“Đương nhiên rồi, bảo bối của người đàn ông của em mà, lẽ nào em không nên biết sao?”
Tôi đã từng nhìn thấy pháp lực của Hỗn Độn Chung, với lượng pháp lực lớn như vậy, tôi thực sự may mắn khi Liễu Long Đình đã không sử dụng một lượng sức mạnh khổng lồ như vậy trong đại chiến Yêu Thần.
Nếu không thì thật khó nói rốt cuộc bây giờ thiên hạ là của ai.
“Vậy anh sẽ không nói cho em nghe, để cho em tò mò chết!”
Liễu Long Đình nói xong liền dùng sức lên eo đè về phía tôi, lúc này tôi như bị điện giật, vội vàng che miệng cúi xuống trước mặt anh ấy rồi đánh mạnh vào anh ấy một cái.
Tôi nói là hiện tại trong nhà có bao nhiêu người như vậy, nếu như bị nghe thấy thì ngày mai tôi sẽ không còn mặt mũi nào mà đi ra ngoài.
Mặc dù sau khi tôi nói điều này thì Liễu Long Đình không trả lời, nhưng mà anh ấy cũng di chuyển lòng bàn tay và cổ tay của tôi ra phía sau, sau đó ôm lấy tôi, sau đó vuốt ve mái tóc của tôi.
Tóc của tôi đã phủ lên khuôn mặt của Liễu Long Đình, khuôn mặt anh ấy chìm trong tóc tôi nói: “Bạch Tô, anh yêu em.”
Tôi quay mặt nhìn Liễu Long Đình, ánh mắt của anh ấy lúc này như ẩn như hiện ánh sao.
“Em cũng yêu anh, anh mau nói cho em biết, Hỗn Độn Chung có thể thực hiện được điều ước không? Nếu được, anh hãy cho em mượn đi.”
Bây giờ giọng của Ánh Nguyệt không tốt, thân thể của tôi cũng không tốt.
Trước đây thì tôi có thể cùng Liễu Long Đình làm một buổi tối, nhưng bây giờ không còn được nữa, quyền lực chủ đạo đều nằm trong tay Liễu Long Đình.
Nếu có thể đáp ứng được nguyện vọng của mình, tôi sẽ ước làm cho giọng nói của Ánh Nguyệt trở nên tốt hơn và sau đó cơ thể của tôi cũng sẽ tốt hơn, sau này tôi sẽ có thể đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào cùng với Liễu Long Đình.
Nhưng mà sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói gì thì anh ấy lật người ôm tôi vào lòng, không vội vàng lên đỉnh.
Đôi khi tôi cảm thấy tôi và anh ấy làm chuyện vợ chồng dường như không phải để trải nghiệm hạnh phúc tột cùng, giống như ham muốn chiếm hữu hơn, hoặc là anh ấy quan tâm đến cảm giác bên nhau hơn.
Mặc dù tôi rất muốn anh ấy, nhưng tôi cũng không thể luôn luôn làm ra bộ dáng như sắp ăn thịt anh ấy được.
Hơn nữa anh ấy sẽ cho tôi ăn no ngay khi anh ấy rời đi, vì vậy tôi để mặc anh ấy.
“Trên đời này không có thứ gì cho không cả, muốn thứ này thì phải trả giá bằng thứ khác.
Cái nguyện vọng này cũng giống như vậy, muốn điều ước được thỏa thì phải trả giá ngang bằng để đổi lấy.”
Những gì Liễu Long Đình nói giống như khi tôi đến động Hoa Tư để tìm thánh tuyền cho anh ấy, những lời mà Động Thần nói đã nói giống hệt như vậy.
Tôi thấy Liễu Long Đình nghiêm túc như vậy thì tự hỏi Hỗn Độn Chung tốt như vậy mà Liễu Long Đình vẫn không cần, thế thì chắc là bởi vì nó có cái gì mà anh ấy không khống chế được, hay là bởi vì không có cách nào khống chế được?
Tôi cũng không phải là người hay dính người, nếu Liễu Long Đình đã giải thích như vậy rồi thì tôi không làm anh ấy khó xử nữa.
Nghĩ rằng khi anh ấy ở âm phủ, Phù Kinh Dương đã hỏi Liễu Long Đình liệu anh ấy đã ước với Hỗn Độn Chung chưa và câu trả lời của Liễu Long Đình như thể anh ấy đã ước rồi.
Nếu bản thân Liễu Long Đình không thể thực hiện được điều gì đó mà ước nguyện với Hỗn Độn Chung thì Hỗn Độn Chung sẽ yêu cầu Liễu Long Đình đổi lấy bằng điều gì?
“Vậy anh đã ước với Hỗn Độn Chung chưa? Anh không được phép nói dối em, cũng không được phép không trả lời.”
Liễu Long Đình chưa bao giờ nói những điều này, những gì tôi biết cũng là từ miệng của người khác, khi tôi hỏi Liễu Long Đình, trước tiên tôi đã chặn đường lui không muốn nói của anh ấy.
Đôi mắt Liễu Long Đình nhìn tôi hồi lâu, như có chút do dự, nhưng sau đó thì vẻ mặt bình tĩnh trở lại, anh ấy đáp: “Rồi.”
“Điều ước đó là gì?”
Ngay cả khi Liễu Long