Nhưng mà hình như Liễu Long Đình biết bây giờ tôi khó mà trả lời, vì vậy anh ấy dừng lại một chút, không có quay đầu lại phía chúng tôi mà nói với Tiên Lăng: “Cô muốn đi trả thù thì cứ đi, hà cớ gì phải giật dây chúng tôi, đúng là một con yêu quái to gan.”
Sau khi nói xong anh liền đưa tay bắt lấy cổ tay của tôi, dắt tôi đi vào thần liễn, Phượng Tố Thiên cũng nhanh chóng biến thành một con phượng hoàng, bay vút lên cao theo thần liễn của chúng tôi cùng trở về núi Trường Bạch.
Trên đường trở về, tôi và Liễu Long Đình cũng không nói với nhau một lời nào, dù sao Phù Kinh Dương cũng đã chết, cuối cùng Phù Kinh Dương đã dùng tinh phách của anh ta trấn áp cánh cửa Địa Ngục và Địa Ngục Phong Đô, anh ta hy sinh chính bản thân mình để cho chúng tôi thời gian ra tay.
Với tình trạng sức lực không đủ của tôi hiện tại khiến lòng tôi vô cùng áy náy với Phù Kinh Dương, sự áy náy này làm lòng tôi trở nên rất nặng nề, tôi sợ mình sẽ không xứng đáng với công sức của Phù Kinh Dương.
Khi về đến nhà, Liễu Long Đằng chỉ nhìn thấy tôi và Phượng Tố Thiên cùng Liễu Long Đình trở về không nhìn thấy Tiên Lăng.
Vì vậy, cậu bé tò mò hỏi tôi: “Chị Tiểu Bạch, Tiên Lăng không có trở về sao?”
Tôi lắc đầu, Phượng Tố Thiên cũng biết tình huống bây giờ của tôi ra sao, cho nên anh ta từ phía sau tôi đi lên, một tay bế thốc Liễu Long Đằng lên, nói với cậu bé là Tiên Lăng đi tìm chủ nhân của cô bé, vì vậy không trở về cùng chúng tôi.
Tình bạn của những đứa trẻ thực sự khó hiểu, khi Liễu Long Đằng nghe Phượng Tố Thiên nói Tiên Lăng không quay lại thì gương mặt nhỏ nhắn nhất thời tràn đầy mất mát.
Liễu Kiều Nhi thấy thế thì trêu ghẹo Liễu Long Đằng không nghĩ rằng cậu bé trông có bộ dạng ngốc nghếch mà lại vẫn quan tâm Tiên Lăng, nếu như không yên tâm về Tiên Lăng, phải đi tìm cô ấy chứ!
Tôi quay đầu nhìn Liễu Kiều Nhi, nói với cô bé đừng đùa giỡn với Liễu Long Đằng, mặc dù Liễu Long Đằng tuổi con nhỏ, nhưng Liễu Long Đằng hiểu chuyện hơn con bé nhiều.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng xấu đến Liễu Long Đằng mà chính Tiên Lăng này cũng khó dây dưa, nếu Liễu Long Đình thực sự khiêu khích con bé kia, về sau chúng tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện bình yên.
Hư thấy chúng tôi đã trở về cũng đến hỏi tôi và Liễu Long Đình về chuyện của Phù Kinh Dương, mời chúng tôi ăn cơm, sau đó sắp xếp người giảm bớt chỗ ngồi của Tiên Lăng.
Hư thực sự ở lại cùng Liễu Long Đình lâu dài, đến cả tính cách cũng trở nên giống với Liễu Long Đình, suốt ngày thần thần bí bí, khiến người khác không thể đoán được anh ta nghĩ gì.
Chúng tôi đang ở trong bữa tiệc, vì tâm trạng không tốt mà tôi nói chuyện cũng ít còn Liễu Long Đình thì không có sự thay đổi nào.
Sau khi anh ấy gắp thức ăn đầy bát của tôi mà thấy tôi chưa từng động đũa đến, cho nên anh ấy đã dặn phòng bếp làm cho tôi một ít đồ ăn nhẹ.
Nhưng Ánh Nguyệt ngồi ở bên cạnh, không vui nhìn tôi, con bé cũng ăn không ngon.
Liễu Kiều Nhi thấy Ánh Nguyệt lo lắng cho tôi cũng bắt đầu không yên tâm đứng lên hỏi Liễu Long Đình là rốt cuộc tôi bị làm sao? Tại sao từ khi trở về lại cảm thấy tôi không vui.
Liễu Long Đình liếc mắt nhìn tôi, tôi thấy tất cả mọi người trên bàn ăn đang nhìn tôi, tôi bỗng nhiên có chút ngại ngùng.
Những lý do riêng của mình đã ảnh hưởng đến mọi người, nhưng nếu bây giờ muốn tôi giả bộ có tâm trạng tốt thì tôi không thể làm như vậy được.
Vì vậy, tôi đã buông đũa xuống rồi nói với Ánh Nguyệt và Liễu Kiều Nhi ăn trước đi, cơ thể tôi hơi khó chịu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Thấy tôi chủ động nói cơ thể khó chịu, Liễu Kiểu Nhi bỗng nhiên cười hì hì, hỏi tôi: “Lần trước, cơ thể của chị Tiểu Bạch cũng khó chịu là vì mang thai Ánh Nguyệt, bây giờ chị Tiểu Bạch mang thai em bé nữa sao?”
Những lời của Liễu Kiều Nhi làm tôi liếc con bé một cái, nói với con bé là tôi ngay cả chăm sóc một đứa trẻ như Ánh Nguyệt cũng không xong thì làm sao có thể chăm sóc một đứa trẻ khác, nói xong thì tôi đứng lên trở về phòng.
Bây giờ cả căn phòng đều vắng vẻ, chỉ còn lại một mình tôi, cảm giác này khiến tôi cảm thấy thoải mái và bình yên, tôi phải làm sao đây? Tinh khí của Bàn Cổ được tạo ra từ hàng vạn năm trước để bảo vệ cho vị thần này, bây giờ từng người một đang ngã xuống, pháp lực của chính tôi cũng không đủ, thái độ của Liễu Long Đình đối với chuyện này dường như rất rõ ràng.
Đồng thời tôi cũng chưa từng thấy qua Linh Bảo Thiên Tôn, nếu như bây giờ một mình tôi có thể đi tìm Linh Bảo Thiên Tôn, liệu tôi có thể giảm bớt tình trạng hiện tại của mình một chút không? Cũng không nhất định phải chờ Liễu Long Đình đồng ý tôi mới đi.
Cái chết của Phù Kinh Dương khiến tôi càng quan tâm tới trách nhiệm và sứ mệnh vốn có của mình, tôi suy nghĩ qua loa về kế hoạch.
Mọi người và Liễu Long Đình vẫn còn đang ăn cơm, nếu như bây giờ tôi đi tìm Linh Bảo Thiên Tôn ở trùng thiên thứ ba mươi sáu, dù lát nữa Liễu Long Đình biết tôi không có ở đây, nhất định anh ấy sẽ tới tìm tôi, nếu như tôi gặp nguy hiểm gì, tôi