Chẳng trách lại điêu khắc trong tư thế này. Nhưng sao nhà Tần Tường lại cúng thứ này? Tôi giơ tay lên hỏi con rắn trắng quấn trên tay tôi.
Rắn trắng khẽ ngóc đầu lên, lười biếng nói: “Trước kia Ngũ Thông Thần là một loại quỷ thần thông thường ở phương nam, do một cặp anh trai em gái ruột thông dâm, bị giết chết nên biến thành ma quái. Có thể nói chúng đáp ứng yêu cầu của mọi người nên được cúng ở khắp nơi, nhưng cúng thần đều cần hồi báo, thần thỏa mãn ước nguyện của con người, con người cũng phải báo đáp tương xứng, nhất là loại thần không có trong thần phổ mà chỉ được dân gian cúng dường này. Cúng chúng sẽ có hiệu quả rất nhanh, nhưng cũng đòi thù lao rất nhiều. Em gái của cậu nhóc này không phải bị chó ăn thịt, mà là bị Ngũ Thông Thần nuốt chửng”
Liễu Long Đình cũng giấu cả giọng nói của mình nên chỉ có mình tôi với Phượng Tố Thiên nghe được lời nói của anh ấy. Tần Tường thấy tôi tự dưng nói chuyện, bèn hỏi tôi: “Chị đang nói chuyện với ai vậy?"
Tôi nhìn con chó lông vàng già ngồi bên cạnh, con chó nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, như đang hy vọng tôi có thể giúp gia đình này.
“Chị của cậu đang nói chuyện với con rắn kia, con rắn nói em gái cậu không phải bị chó nhà cậu ăn thịt, mà là bị tà thần hại chết." Phượng Tố Thiên cướp lời giải thích với Tần Tường.
Tôi sợ Tần Tường không hiểu nên nói thêm: “Vừa rồi chị nói chuyện với tiên gia, tiên gia của chị là rắn trắng, chị hỏi em, nhà em cúng bức tượng này từ khi nào?"
Dù gì cũng là Tần Tường tìm tôi muốn xem chuyện. Tôi nói tiên gia của tôi là con rắn, cậu ấy cũng không lộ vẻ khó tin, ừ một tiếng rồi đáp: “Em không biết. Trước kia em đã thấy pho tượng này ở đây, ba mẹ em chưa bao giờ cho phép em vào nơi này.” Tần Tường nói rồi nhìn con chó trên mặt đất, lại hỏi tôi: “Em gái em thật sự không phải bị Milu ăn thịt hả?"
Tôi lắc đầu, nói không phải. Đúng lúc này, tiếng còi ô tô vang lên dưới lầu. Tần Tường chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, nhanh chóng quay lại nói ba mẹ cậu ấy đã quay lại, kích động hỏi chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Nơi này là nhà Tần Tường, vậy mà cậu ấy cứ như ăn trộm trong nhà mình. Liễu Long Đình nói: “Nói rõ đi, kêu ba mẹ cậu ta vào đây nói rõ ràng chuyện này. Nếu thứ này không diệt trừ thì sau này nhà họ sẽ còn có người chết."
Tôi truyền đạt lời nói của Liễu Long Đình cho Tần Tường. Mặc dù Tần Tường sợ ba mẹ mình, nhưng dù sao cũng là người thân của mình, cho nên cậu ấy gật đầu, xuống lầu kêu ba mẹ mình lên đây. Con chó thấy vậy thì cũng đi cùng Tân Tường.
Sau đó, dưới lầu vang lên tiếng quát mắng tức giận, một lát sau, một người đàn ông bụng phệ cùng một người phụ nữ trung niên ăn mặc tươm tất dẫn Tần Tường lên lầu, sắc mặt rất khó coi, lập tức mắng tôi với Phượng Tổ Thiên té tát: “Các người lừa con trai tôi đúng không? Chuyện nhà tôi không cần các người quan tâm! Mau ra ngoài cho tôi! Coi chừng tôi báo cảnh sát đấy!" Tôi nhất thời không kịp phản ứng,
Phượng Tố Thiên mặt dày, không quan tâm người ta mắng khó nghe cỡ nào, anh ta trực tiếp giơ pho tượng Ngũ Thông Thần lên, mắng lại còn khó nghe hơn: “Nhìn xem vợ chồng ông là cái thứ gì này! Cúng thứ dâm tà này, chết một đứa con gái còn chưa đủ mà còn muốn đổ cho con trai mình nữa hả? Muốn hại chết con trai mình chứ gì? Sao trên thế giới lại có thứ lòng lang dạ sói như các người nhỉ? Thứ quái quỷ này mà không giải quyết thì sớm muộn gì cả nhà ông cũng sẽ chết hết!"
Phượng Tổ Thiên thật sự độc miệng. Tôi vốn cho rằng anh ta nói vậy thì chúng tôi nhất định sẽ đánh nhau, nhưng tôi không ngờ hai vợ chồng này lại bị Phượng Tổ Thiên mắng cho sửng sốt, sau đó người phụ nữ rơi nước mắt, ôm đầu Tần Tường nói: “Đều là cốt nhục của tôi, tôi nỡ lòng nào hại chết con trai cưng của tôi? Vợ chồng chúng tôi cũng hết cách rồi, con gái út của chúng tôi đã chết, chúng tôi không còn đường quay đầu."
Nói rồi, bà ta bỗng bật khóc, ba của Tần Tường thì còn tỉnh táo, thấy tôi với Phượng Tổ Thiên còn trẻ nên không tin chúng tôi, bắt đầu thử thăm dò: “Cô cậu là ai? Đến từ đâu?"
Tôi nói tôi là đệ tử xuất mã, Phượng Tổ Thiên còn không quên chém gió, nói nhà tôi cúng Ngọc Hoàng Đại Đế Vương Mẫu Nương Nương gì gì đó, nhân tiện nói luôn địa chỉ nhà tôi. Có điều khi biết địa chỉ nhà tôi, người đàn ông này có vẻ biết tôi, bèn hỏi: “Cô họ