"Bị thứ gì cắn vậy? Rắn hay cương thi?” Tôi hỏi Hoắc Thâm. Theo những gì tôi biết thì chỉ có cương thi là cắn để lại hai lỗ thủng trên người mà thôi.
Hoắc Thâm lắc đầu: “Không rõ nữa, có lẽ là thứ gì đó đang trong thời kỳ tiến hóa. Chúng tôi đã tìm mấy chuyên gia, các chuyên gia cũng không thể xác định. Các bệnh nhân được đưa đến bệnh viện cũng chưa chết, chẳng qua liên tục run rẩy, nói mê sảng, bệnh viện tạm thời ém chuyện này xuống."
“Vậy thì chuyện của bệnh viện anh liên quan gì tới tôi?" Tôi hỏi. Cuộc đời tôi ghét nhất chính là loại người như anh ta, đi xem mắt mà cũng có mục đích.
"Tôi đến gặp cô là vì nghe nói cô là đệ tử xuất mã, có chút bản lĩnh, cho nên mới muốn nhờ cô giúp tôi chuyện này. Nếu cô có thể điều tra ra bệnh nhân bị thứ gì cắn, hơn nữa cho tôi biết cách cứu những bệnh nhân này thì cứ ra giá đi, chỉ cần không thái quá thì chúng ta hợp tác."
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý anh ta. Tôi hỏi: “Ý anh là anh sẽ bỏ tiền ra nhờ tôi xem chuyện này?”
"Đúng vậy." Hoắc Thâm bình tĩnh trả lời: “Nếu tôi chữa khỏi cho các bệnh nhân này thì địa vị của tôi trong nghề sẽ được đề cao, tôi được danh lợi cô được tiền, còn có thể giúp đỡ các bệnh nhân bị tra tấn này, chuyện tốt lành thế này, tôi nghĩ cô cũng không có lý do gì từ chối."
Quả thực là tôi không có lý do gì mà từ chối. Vừa kiếm được tiền vừa cứu được người, ai lại từ chối? Nhưng bây giờ Liễu Long Đình không có ở đây, cho dù tôi đồng ý thì chuyện này cũng khó giải quyết lắm.
“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ đã. Đưa phương thức liên lạc của anh cho tôi, tôi sẽ liên lạc lại với anh sau." Tôi nói, Hoắc Thâm dứt khoát đưa số điện thoại cho tôi, ngay cả mấy bức ảnh kia cũng đưa cho tôi luôn, kêu tôi mang về nghiên cứu.
Nói chuyện xong, Hoắc Thâm không trò chuyện với tôi thêm bất cứ câu nào nữa mà đứng dậy, nói anh ta còn có việc nên xin phép đi trước. Đúng là một người đàn ông qua lại như gió, đi xem mắt mà cũng sốt ruột như đi hỏa táng. Nhưng làm vậy cũng hợp ý tôi. Trên đường về nhà, tôi nhân tiện mua bánh ngọt cho Phượng Tố Thiên. Anh ta đúng là đồ phàm ăn, từ ban đầu giành bữa sáng của tôi cho tới bây giờ không thể dừng miệng lại được
Tôi còn chưa về đến nhà thì Phượng Tố Thiên đã mở cửa chờ tôi về cười tủm tỉm nói: “Ái chà chà, bảo bối của tôi đã về rồi. Nghe nói cô với anh chàng kia trò chuyện còn rất vui vẻ, cô còn hỏi số điện thoại của cậu ta!" Nói rồi, anh ta ghé vào tai tôi nói: “Không ngờ cô lại thay lòng đổi dạ nhanh đến thế."
Phượng Tổ Thiên kêu tôi là “bảo bối” khiến tôi suýt nữa nôn hết café ra, kêu anh ta cút đi, sau đó đưa bánh ngọt cho anh ta, hỏi có phải vừa rồi anh ta theo dõi tôi không?
"Tôi quang minh lỗi lạc thế này, sao lại theo dõi cô? Chính Hoắc Thâm gọi điện thoại nói với bạn của bà nội, bảo cô rất hài lòng với cậu ta, còn xin số điện thoại của cậu ta, kêu người nhà đừng lo lắng”
Mẹ nó, tên Hoắc Thâm kia thật vô liêm sỉ, để tránh né người nhà vặn hỏi mà đổ hết lên đầu tôi! Nhìn cái thái độ ngang ngược của anh ta, ai sẽ coi trọng anh ta chứ!
Lúc này bà nội đi ra ngoài, Phượng Tố Thiên ngồi trên sofa bắt đầu mở hộp bánh ngọt, nói tôi tốt với anh ta quá, ra ngoài xem mắt mà còn nhớ tới anh ta. Tôi không quan tâm, đưa mấy bức ảnh của Hoắc Thâm cho Phượng Tố Thiên xem thử, hỏi anh ta có biết đây là thứ gì không? Phượng Tổ Thiên nhìn bức ảnh, múc dâu tây trên bánh ngọt đút cho tôi ăn, nói: “Đây là bị rắn hay cương thi căn thì phải, không rõ tình huống cụ thể nên tôi không tiện phán đoán”
"Hoắc Thâm nói mấy người bị cắn đều co giật, nói mê sảng, anh ta còn bảo nếu chúng ta điều tra ra họ bị thứ gì cắn thì sẽ cho chúng ta một khoản tiền, chỉ cần giá đừng cao quá là được."
Nghe tới tiền, Phượng Tố Thiên lập tức tỉnh táo, cầm lấy ảnh chụp kêu tôi phải nói sớm đây là mối làm ăn kiếm được tiền chứ, không thì anh ta cũng sẽ không qua loa với tôi. Phượng Tố Thiên xem từng bức ảnh, nhưng từ ảnh chụp thì không thể kết luận được điều gì, sau đó quay sang hỏi tôi có phải những bệnh nhân