Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Một Lần Cuối


trước sau



Là ai đang gọi tôi?
Giọng nói này nghe vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng có chút quen thuộc, cho dù tôi chưa hề nghe qua giọng nói này, nhưng cái câu mẹ ơi này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tôi quay người nhìn về phía phát ra giọng nói bên trong bóng tối, chỉ thấy cách chúng tôi không xa có một người đang đứng, một cô gái nhỏ mặc áo trắng chỉ đứng tới bụng của tôi, từng bước một đi về phía tôi, mà cô bé đi theo phía sau lưng Hư, hai tay đang ôm cây đàn Phục Hi.

Cô bé này chính là Ánh Nguyệt sao?
Lúc này cách ăn mặc của Ánh Nguyệt trông rất xinh đẹp, tựa như tinh linh mà tôi chưa từng thấy qua, dường như là thần tiên trên trời không dính chút khói lửa trần gian, bay xuống từ hạ thế.

Trên người cô bé phát ra một loại ánh sáng trắng noãn, khiến cho toàn bộ Địa Phủ đều phát sáng trông như cảnh tượng có rồng ghé nhà tôm, mà cô bé lại cứ chậm rãi đi về phía tôi, bên trong miệng còn không ngừng kêu một câu: “Mẹ!”
“Mẹ.”
“Mẹ”
Loại danh từ được kêu trong miệng đứa bé như này không ngừng phát ra trong miệng Ánh Nguyệt, cô bé không ngừng đi về phía tôi rồi gọi, làm cho tôi không nhịn được mà rơi nước mắt như mưa khi nghe mỗi câu mà Ánh Nguyệt gọi tôi như mẹ, mẹ ơi.


Ánh Nguyệt biết nói chuyện, Ánh Nguyệt của tôi không còn câm nữa! Trước khi tôi chết, còn có thể nghe được câu Ánh Nguyệt gọi tôi là mẹ, chỉ sợ cho dù chết rồi thì tôi cũng cam tâm tình nguyện!
“Ánh Nguyệt!”
Tôi nhỏ giọng kêu tên Ánh Nguyệt, lúc này Ánh Nguyệt chạy tới trước người của tôi, tôi vốn định đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ánh Nguyệt.

Nhưng mà lúc Ánh Nguyệt xuất hiện trước mặt tôi giống như thần tiên, không nhiễm chút khói trần, mà tôi lại váy áo vỡ vụn nhìn không nỡ, trên tay của tôi còn dính đầy sự ích kỷ và tư lợi vì người mình thích mà không thèm để ý tới thiên hạ này.

Tôi đưa tay về phía gương mặt trắng noãn của Ánh Nguyệt nhưng còn chưa chạm tới mặt của cô bé thì đã rụt tay mình lại, mà Ánh Nguyệt thấy tôi không dám đụng vào cô bé thế là dứt khoát nhào vào trong ngực của tôi, nỉ non nói với tôi: “Mẹ không vuốt ve Ánh Nguyệt, là mẹ không thích Ánh Nguyệt nữa sao?”
“Thích, đương nhiên mẹ thích…”
Lúc này tôi cũng thuận theo câu nói của Ánh Nguyệt mà trả lời lại, mỗi câu cũng không dứt khoát nổi.

Phượng Tố Thiên nhìn thấy Ánh Nguyệt hỏi tôi có thích cô bé hay không thì khom lưng xuống, bóp một cái lên mặt Ánh Nguyệt rồi nói với cô bé: “Con chính là cục cưng trong lòng của mẹ con, không ai sẽ không thích con cả.”
“Vậy là tốt rồi, con còn tưởng mẹ đã lâu không nhìn thấy con nên sẽ không thích con nữa.”
Ánh Nguyệt ngọt ngào nói ra từng câu từng chữ, không ngừng nhào vào trong ngực của tôi, càng ngày càng chặt, hình như không hề biết chúng tôi trong lúc đại chiến, tôi đã sắp bước tới cái chết rồi.

Nếu có thể, tôi tình nguyện mãi mãi không cho Ánh Nguyệt biết chuyện mình sắp chết, mà bây giờ thời gian tôi ở cùng Ánh Nguyệt cũng không còn nhiều lắm.

Thế là lúc này, tôi đưa tay ra ôm chặt Ánh Nguyệt, hy vọng có thể trước lúc mình chết có thể ôm được Ánh Nguyệt lâu hơn một lúc.

Mẹ con chúng tôi đoàn tụ, Hư đứng trước người chúng tôi, cười nói với tôi một câu: “Ta biết cô gặp Ánh Nguyệt sẽ vui vẻ, cho nên để Kiều Nhi và Long Đằng đi về trước, trực tiếp dẫn Ánh Nguyệt tới gặp cô.”
Hư làm người luôn cẩn thận, tinh tế, cân nhắc chu đáo mọi chuyện, lúc này tâm trạng của tôi như ở trong thung lũng, cách cái chết không còn xa vậy mà anh ta cũng cố gắng xem xét ưu tiên cho tôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hư một chút, sau đó nói với Hư: “Cảm ơn anh.”
“Bây giờ chúng ta về nhà sao a? Mẹ! Long Đằng và Kiều Nhi đều đang đợi chúng ta trở về á.”
Lúc này chữ nhà trong miệng Ánh Nguyệt nói tới chính là núi Trường Bạch.

Long Đằng và Kiều Nhi đã trở về, Liễu Long Đình có khả năng cũng đã đi núi Trường Bạch.


Lúc này tôi lại nghĩ tới anh ấy, tôi không biết là yêu hay là vì nguyên nhân tôi ở cùng anh ấy lâu nên sinh ra sự quen thuộc, khiến tôi đi tới kết cục ngày hôm nay, nhưng người mà tôi muốn gặp nhất vẫn là anh ấy.

Thế nhưng tôi lại sợ, tôi vừa thấy anh ấy, sẽ giống như lúc đại chiến Bàn Cổ Oán Linh, từ bỏ tất cả trong thiên hạ này chỉ muốn ở cùng một chỗ với Liễu Long Đình.

Trong lúc tôi còn do dự, Phượng Tố Thiên dường như đã nhìn ra tâm tư của tôi, nói với tôi: “Trái tim của em vẫn luôn ở chỗ Liễu Long Đình, chúng ta phải đem trái tim của em về, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sau cùng.”
Đúng vậy, trái tim của tôi vẫn luôn hướng về phía Liễu Long Đình, thân thể của tôi đã không trọn vẹn, sao có thể biến thành Địa Ngục, giam giữ chúng tà cơ chứ?
Tôi quay đầu nhìn lại Phượng Tố Thiên, lúc này vành mắt của Phượng Tố Thiên có hơi ửng hồng, gật đầu nói với tôi: “Chúng ta trở về đi.”
Sau khi Phượng Tố Thiên nói, tôi quay đầu nhìn về phía Ánh Nguyệt, nói với cô bé: “Được! Vậy chúng ta sẽ trở về, cùng xem Long Đằng và Kiều Nhi.”
Ánh Nguyệt thấy tôi đồng ý, lập tức lôi kéo tay tôi mà đi, ngay lúc chúng tôi đứng dậy, Phương Tố Thiên

nói với tôi: “Hi Nhi, ngài đi trước đi, tôi còn muốn làm chút chuẩn bị.”
Bây giờ nhân gian đang gặp nạn, chúng tôi kéo dài thêm một giây thì sẽ liên lụy càng nhiều người, chúng tôi không thể không có chút chuẩn bị nào mà đi đấu với Bàn Cổ Oán Linh.

Phượng Tố Thiên thay tôi giảm bớt chút thời gian, chỉ hy vọng tôi còn có thể gặp được mặt của Liễu Long Đình, trong lòng tôi mặc dù áy náy nhưng vẫn gật đầu với anh ta, nói với anh ta một câu được, dặn anh ta cẩn thận một chút.

Chỉ là lúc Phượng Tố Thiên nói làm chút chuẩn bị thì Hư đã đứng bên người của Phượng Tố Thiên, nói với tôi: “Vậy tôi sẽ ở cùng một chỗ với Phượng Tố Thiên, hai người đi càng nhanh càng tốt.”
“Các người muốn đi đâu?” Ánh Nguyệt hỏi Phượng Tố Thiên và Hư.

Phượng Tố Thiên cười nói với Ánh Nguyệt: “Chúng tôi muốn đi rất nhiều nơi, không chỉ chúng tôi mà chờ khi Ánh Nguyệt gặp được ba của mình cũng phải đi cùng chúng tôi, đi đánh đuổi người xấu, làm một việc có thể thay đổi trời đất.”
Ánh Nguyệt nghe thấy người xấu, lông mày nho nhỏ lập tức nhíu lại, quay đầu hỏi tôi: “Mẹ ơi, cái gì là người xấu a?”
Có lẽ lúc Hư dẫn Ánh Nguyệt tới đây cũng không để Ánh Nguyệt thấy tình trạng bây giờ ở nhân gian, cho nên Ánh Nguyệt cũng không biết hiện tại nhân gian đã xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ chúng ta đi gặp ba trước nhé, chờ sau khi gặp ba rồi đến lúc đó mẹ sẽ nói cho con biết.”
Ánh Nguyệt rất nghe lời, gật nhẹ đầu mà tôi vừa nâng người lên vừa nói lại với Hư: “Vậy làm phiền hai người.”
Hư vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt như cũ, cười nói với tôi: “Phải làm thôi.”
Mặc dù lúc này tôi không hề muốn cười nhưng cũng muốn phối hợp với nụ cười của Hư nên cười nhẹ đáp lại, rồi dẫn theo Ánh Nguyệt, triệu hoán thần liễn bay về phía núi Trường Bạch.

Dọc theo đường đi này tôi luôn nghĩ tới mọi chuyện nhiều năm qua, cho dù không có Hỗn Độn Chung thì tôi có yêu Liễu Long Đình không?

Tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ yêu, bây giờ Hỗn Độn Chung đã bị phá, lực lượng giam cầm của tôi cũng không còn, nhưng tôi vẫn muốn gặp Liễu Long Đình.

Trước khi tôi chết, còn có thể thấy anh ấy thì tôi đã đủ hài lòng rồi, đồng thời bây giờ nhớ tới những chuyện cũ lúc trước, có lẽ, tôi đã thích Liễu Long Đình từ sớm.

Không phải tôi cũng sẽ không dây dưa mãi với Liễu Long Đình, đã từng giết hàng nghìn hàng vạn loài như anh nên căn bản là tôi không phải tự mình ra tay, nhiều năm thần minh của tôi lợi hại như vậy, nếu như tôi muốn anh ấy chết thì anh ấy đã chết từ sớm, sao có thể chuyển thế đầu thai bên trong Thiên Đình quản hạt động vật tiên, đồng thời còn làm ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn còn sống lâu tới thế cơ chứ.

Lúc trước là tôi vô tâm, không có trái tim, cũng không biết tại sao tôi muốn làm như vậy, nhưng trong lúc chuyển thế thành người, thu hoạch được trái tim thì tôi đã yêu anh ấy.

Cho dù Hỗn Độn Chung vẫn còn tốt, cho dù chính tôi cam tâm tình nguyện cũng được, yêu chính là yêu, cũng không vì Hỗn Độn Chung vỡ vụn mà tình yêu của tôi với anh ấy biến mất.

Xem ra, Bàn Cổ Oán Linh đã đoán sai, tôi căn bản không có quan hệ vừa hỗ trợ vừa giết nhau với Liễu Long Đình, ngay cả tình cảm của chúng tôi đều đoán không được, sao có thể để anh hủy đi thế giới này, anh ấy đã được định trước là sẽ thất bại.

Bên trong lộ trình đó, tôi cố ý dỗ Ánh Nguyệt ngủ, bây giờ trong thân thể của Ánh Nguyệt có một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ, một luồng lực lượng này cũng không thể nào dung hòa với thân thể nho nhỏ của cô bé ngay, thậm chí còn vượt xa cả tôi, muốn đối phó với Bàn Cổ Oán Linh và thu phục chúng yêu tà thì phần thắng của chúng tôi vẫn tương đối lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn này Ánh Nguyệt tu luyện được nên công lực cũng đã tăng mạnh lên, chỉ sợ Liễu Long Đình đã vì sợ có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, nếu như không phải Liễu Long Đình cho Ánh Nguyệt tu luyện thì chúng tôi lúc này căn bản không có tỷ số lớn tới như vậy.

“Chúng ta đến nhà rồi, Ánh Nguyệt tỉnh lại đi.” Tôi đẩy Ánh Nguyệt một cái.

Khi chúng tôi dừng lại trước cổng nhà họ Liễu, Kiều Nhi và Long Đằng lập tức chạy ra, lớn tiếng kêu Liễu Long Đình: “Anh Ba, anh ba ơi, mau ra đây đi.

Ánh Nguyệt và chị Tiểu Tô về rồi này.”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện