Edit by Hạ Vi Lam
Chương 14
Thuần Vương cùng Chu Kỳ trở về Vương phủ, mỗi người đi một ngả, Thuần Vương nhìn về phía Tiểu Nguyệt cư, chần chừ đứng một lá rồi mới hướng bên kia đi.
Tiểu Nguyệt cư, trong tay Lục thị nắm chặt khăn, bất an đi tới đi lui trong sân, trong lòng âm thầm cầu Bồ Tát phù hộ Huệ phi nương nương chướng mắt A Đào của nàng, đem A Đào trả lại cho nàng.
"Cô mẫu, vì cái gì Vương gia chỉ đem A Đào tiến cung?" Lục Nghi Lan có chút ủy khuất hỏi.
Lục thị đang rất phiền, thuận miệng qua loa nói: "Việc này ngươi không cần phải biết."
Lục Nghi Lan tự chuốc lấy nhục nhã, cắn cắn môi, nàng liền trở về phòng. Lục thị một mực chờ , chờ mãi chờ mãi, ngày sắp hết, cửa sân bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng ai đó. Trông thấy Thuần Vương, con mắt của Lục thị sáng lên, lập tức nhìn quanh sau lưng Thuần Vương, nhưng đáng tiếc nhìn mãicũng không có thấy cháu gái nhỏ nhà mình.
Thuần Vương đi tới trước mặt nàng, nhìn thấy Lục thị đối với việc chờ đợi cháu gái rất nóng lòng, Thuần Vương rốt cục có một chút chút áy náy, Lục thị chung quy là nữ nhân của hắn, nếu như không phải là vì mẫu thân, Thuần Vương tuyệt sẽ không cướp người của nàng, làm nàng nàng đau buồn, hại nàng ủy khuất thút thít sau khi hắn rời đi. Nói thật, từ khi biết Lục thị, Thuần Vương chưa từng thấy nàng khóc bao giờ.
"A Đào có phúc, lưu tại bên người nương nương, sau này nàng ta hưởng không hết vinh hoa phú quý." Nắm chặt tay Lục thị, Thuần Vương thấp giọng khuyên, ánh mắt phi thường ôn nhu.
Lục thị một phát bỏ ra tay của hắn, lui ra phía sau ba bước, nàng hung hăng trừng mắt Thuần Vương.
Thuần Vương: ...
Cái dáng vẻ hung hăng này, so với miêu tả của A Đào không hề giống nha!
Thuần Vương giật giật ngón tay, nhớ lại việc Lục thị khóc, Thuần Vương lựa chọn không tính toán với Lục thị, nhưng ánh mắt của hắn không có ôn nhunhư vừa nãy, bình tĩnh nói: "Ta biết ngươi không nỡ xa A Đào, ngươi yên tâm, ta sẽ thường xuyên mang A Đào trở về, để hai cô cháu các ngươi tự ôn chuyện."
Lục thị cười lạnh, nhiều năm như vậy nàng đã sớm ngô ra một cái đạo lý, nam nhân nếu có thể tin, heo đều có thể leo cây!
/~ hận đàn ông ~/
Lục thị có rất nhiều điều muốn chất vấn Thuần Vương, ví dụ như A Đào trong cung bị ủy khuất hắn sẽ thay A Đào làm chỗ dựa sao? Ví dụ như A Đào không cẩn thận phạm sai lầm bị Huệ phi nương nương trách phạt, Thuần Vương chịu đem A Đào mang về sao?
Lục thị rất rõ ràng, Thuần Vương nếu thật sự để ý đến nàng, sẽ không cưỡng ép đưa A Đào tiến cung. Cho nên, A Đào không trở lại, nàng cùng Thuần Vương liền không có gì để nói!
"Đa tạ vương gia thương xót ta." Lục thị châm chọc nói.
Thuần Vương lập tức liền đen mặt, mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục thị. Lục thị quay đầu, khinh thường nhìn thẳng hắn.Thuần Vương nắm nắm nắm đấm, quay người rời đi.
Hắn đã hạ thấp bản thân, là Lục thị không hiểu chuyện, vậy cũng đừng trách hắn không thèm thực hiện ước định. Thuần Vương ngay cả Tiểu Nguyệt cư cũng không vào mà tức giận rời đi, tin tức truyền đến tai Thuần Vương phi, Thuần Vương phi chỉ cười cười. .
Trong cung, Từ Nhu Gia được ở bên người ngoại tổ mẫu ba ngày. Nàng trên danh nghĩa vẫn là A Đào, nhưng nàng có một mặt cực giống Nhu Gia quận chúa, cho nên Huệ phi sủng nàng, Chiêu Dương cung trên dưới đều cảm giác đó là điều đương nhiên, ngay cả Ung Hi đế cũng đặc biệt tới nhìn nàng.
Ung Hi đế tuổi gần sáu mươi, tại vị đã mấy chục năm, nữ nhân chốn hậu cung đổi đi đổi lại, Huệ phi chính là một trong số ít phi tử không ngừng được sủng ái, đủ thấy đế phi là có chút tình cảm thật sự.
Bây giờ Huệ phi bởi vì A Đào mà vui vẻ, Ung Hi đế cũng rất cao hứng.
"Hoàng Thượng, trong lòng ta, A Đào chính là Nhu Gia đến hiếu thuận ta, ta thích đứa nhỏ này, cho nên muốn thay nàng cầu ban thưởng." Lôi kéo tay Từ Nhu Gia, Huệ phi cười híp mắt đối với Ung Hi đế nói
Ung Hi đế miễn cưỡng dựa vào đệm gối, dùng ánh mắt ra hiệu Huệ phi nói tiếp. Huệ phi thở dài:
"Vàng bạc châu báu tơ lụa Hoàng Thượng thưởng ta quá nhiều, ta tùy tiện thưởng cho A Đào, đều đầy đủ nàng mặc cả đời, ta là muốn cầu Hoàng Thượng cho A Đào một thân phận quận chúa, không để cho nàng phải trước mặt các quý nhân hành đại lễ. Hoàng Thượng nhìn gương mặt của nàng này, nếu nàng bị người ta coi thường, vậy giống như Nhu Gia bị người ta coi thường vậy, trong lòng ta rất khó chịu."
Từ Nhu Gia ngoan ngoãn ngồi bên người ngoại tổ mẫu, thần sắc yên tĩnh bình thản, giống như không biết phần ban thưởng này có ý nghĩa gì, trong lòng lại thậ vui vẻ, vẫn là ngoại tổ mẫu chu đáo, có danh quận chúa, dù chỉ là quận chúa trên danh nghĩa, nàng cũng không cần nhìn thấy quý nhân liền hành đại lễ.
Ung Hi đế cười cười. Nhu Gia quận chúa là cháu gái Huệ phi, cũng là cháu gái hắn, hiện tại có tiểu nha đầu giống cháu gái ngoại, Ung Hi đế mặc dù sẽ không cho cho tiểu nha đầu quá nhiều sủng ái, nhưng cái yêu cầu nhỏ này của Huệ phi hắn vẫn nguyện ý thỏa mãn.
"Chuyện nào có đáng gì, ngươi nhận nàng làm cháu gái, trẫm tự sẽ phong nàng làm quận chúa." Ung Hi đế rất tốt tính nói.
Huệ phi vui vẻ, nắm tay Từ Nhu Gia hướng đế vương nói lời cảm tạ. Ung Hi đế bồi hai bà cháu dùng cơm trưa, trước khi rời đi, hắn phong Huệ phi cháu gái A Đào là Bảo Phúc quận chúa, thánh chỉ ngay lập tức đã truyền ra ngoài.
"Ngoại tổ mẫu đối với ta thật tốt." Bưng lấy thánh chỉ, Từ Nhu Gia một bên nhìn một bên khen đẹp. Đẹp thật.
Nhìn thấy tiểu cô nương hài lòng, Huệ phi ho khan một cái, cố ý dùng một giọng thi ân báo đáp nói:
"Ngoại tổ mẫu tốt với ngươi như thế, Nhu Gia chuẩn bị làm sao báo đáp ta đây?"
Từ Nhu Gia ngoài ý muốn ngẩng đầu, thấy rõ tia giảo hoạt trong mắt ngoại tổ mẫu, Từ Nhu Gia chợt trong lòng khẽ động, luôn cảm thấy có cái gì đang đợi mình.
Nàng cẩn thận mím chặt miệng nhỏ.
Huệ phi bị bộ dáng khả ái của nàng chọc cười, ôm Từ Nhu Gia,vừa yêu vừa bất đắc dĩ bóp khuôn mặt Từ Nhu Gia: "Ngươi cái tiểu quỷ này, ngoại tổ mẫu muốn ngươi làm chút chuyện thật không dễ dàng gì."
Từ Nhu Gia kỳ quái hỏi: "Ngoại tổ mẫu muốn để ta làm cái gì?"
Nghĩ đến nhiệm vụ kia, Huệ phi thu hồi khuôn mặt tươi cười, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt ngây thơ của Từ Nhu Gia, Huệ phi thở dài nói: "Nhu Gia, nếu như không phải là không có ai khác thích hợp hơn ngươi, ngoại tổ mẫu nhất định sẽ không để ngươi ra ngoài..."
Từ Nhu Gia tiến cung sau nửa tháng, Huệ phi phái người triệu Thuần Vương tiến cung một chuyến. Mẫu thân muốn gặp hắn, Thuần Vương buông hết việc cần làm trong tay liền tiến cung.
"A Đào bái kiến Vương gia." Từ Nhu Gia ngồi bên người Huệ phi, Thuần Vương vừa tiến đến, nàng cấp tốc đứng dậy, thoải mái hành lễ, chính là đã được Huệ phi dạy qua diễn xuất.
Lần nữa nhìn thấy Từ Nhu Gia, Thuần Vương có chút nhíu mày, nửa tháng ngắn ngủi, đứa nhỏ này tựa hồ