Edit by Hạ Vi Lam
Chương 24:
Mặc dù Tạ Tấn đã đi rồi, nhưng anh em Lục Định vẫn rất đa nghi.
"A Đào, ngươi từng gặp qua vị công tử kia rồi à ?" Lục Nghi Lan hỏi trước.
Tạ Tấn mặc cẩm y dáng vẻ tôn quý, toàn thân khí phái tương xứng với Chu Kỳ, xem xét tựa như con nhà danh môn, nghĩ đến em gái nuôi ở trong cung hơn nửa tháng, Lục Nghi Lan liền đoán hai người đã gặp mặt nhau trong cung. Từ Nhu Gia lắc đầu, trên mặt cũng đầy nghi hoặc:
"Nhưng hắn giống như biết ta ."
Nói xong, nàng nhìn về phía Chu Kỳ:
"Biểu ca, ngươi đã biết hắn là ai sao ?"
Chu Kỳ thản nhiên nói: "Chưa từng thấy qua."
Huynh muội Lục Định đều tin. Từ Nhu Gia lén bĩu môi, Chu Kỳ hay đi ra ngoài nên chắc chắn đã thấy qua Tạ Tấn, cũng may nàng chỉ đang diễn kịch, cũng không muốn nói nhiều hơn về Tạ Tấn.
"Mặc kệ hắn, chúng ta tiếp tục ăn đi ."
Ăn xong cơm trưa, bốn người trở về Vương phủ. Chu Kỳ cũng đi theo về Tiểu Nguyệt cư. Bọn nhỏ vui vẻ mà về, cháu gái nhỏ còn mua cho nàng ngọc Phật, Lục thị rất vui, lườm Chu Kỳ mấy cái. Lục thị cũng không biết Từ Nhu Gia có nhiều lá vàng như vậy, còn tưởng rằng là con trai cho tiểu muội tiền. Ai ngờ, cái hà bao nàng nhét cho con trai vẫn y nguyên, không thay đổi mà trả lại cho nàng. Lục thị làm bán đậu hũ, tính toán rất tài, trong hà bao vẫn như thế, nàng ước lượng cầm cầm một chút liền biết. Tâm tư khẽ động, Lục thị càng vui mừng hơn, cười đưa hà bao cho con trai:
"Ngươi tính tình yên lặng, đồng ý dẫn mấy biểu muội đi du ngoạn quả không dễ dàng, ta làm sao có thể để ngươi tốn kém, nhanh cất đi."
Chu Kỳ lui ra phía sau hai bước, nói: "Di nương hiểu lầm rồi, cây lược gỗ của Nghi Lan là Lục Định tặng cho, những cái kia đều là A Đào tự mua."
Lục thị khẽ giật mình: "A Đào tự mình mua ? Nàng lấy ở đâu ra tiền ?"
Chu Kỳ nói: "Tổ mẫu, phụ vương đều rất thích nàng, khả năng được nàng được tặng cho chút tiền ."
Lục thị rõ ràng, chợt nhíu mày, trách hỏi: "Ngươi là biểu ca, ta cũng cho ngươi tiền, vì sao còn để cho bọn họ tự trả tiền hả ?"
Lục thị hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh con trai cùng ba người họ hàng lãnh đạm xa cách. Chu Kỳ mím môi, trầm mặc. Lòng Lục thị chua xót lại tức giận, quay đầu nói:
"Thôi, ngươi đường đường là Hoàng tôn, Lục gia chúng ta không hợp làm thân thích cùng ngươi, đi nhanh đi, đừng để ta nghèo kiết xác ô uế chân của Tứ Gia !"
Mấy câu ngắn ngủi, từng chữ đều tràn đầy châm chọc. Chu Kỳ cáo từ: "Con trai còn có việc, ngày khác trở lại thăm hỏi di nương."
Nói xong, thiếu niên quay người rời đi. Lục thị tính tình nóng nảy, còn muốn lại ném thêm vài câu, nhưng nhìn lấy con trai càng ngày càng cao lớn cũng càng ngày càng thờ ơ với nàng, Lục thị bỗng nhiên một chữ cũng đều không nói ra được. Nàng sợ mắng nữa, con trai liền mỗi tháng ba lần đều không đến thỉnh an nữa.
Nàng còn có mấy phần tư sắc, cho nên Thuần Vương vắng vẻ nàng đã lâu, ngẫu nhiên nhớ tới nàng còn sẽ tới ở Tiểu Nguyệt cư , bởi vì Thuần Vương đối với nàng có mưu đồ. Nhưng nàng cái gì đều không giúp được con trai, cũng không có cái gì có thể hấp dẫn con trai tới gặp nàng. Mặt ảm đạm, Lục thị trở về phòng. Từ Nhu Gia cũng không biết hai mẹ con lại xảy ra tranh chấp, nhưng lúc chạng vạng tối khi cùng nhau ăn cơm, nàng phát hiện Lục thị đang buồn, rõ ràng là buổi trưa trước khi chia tay Lục thị còn rất vui .
"Cô mẫu, ngươi sao vậy ?" Từ Nhu Gia hoang mang hỏi.
Nàng ta gắp thức ăn:
"Không có việc gì, A Đào ăn nhiều cơm vào, Tam cô nương người ta mới mười tuổi, trông còn cao hơn con rồi kìa ."
Nhấc đến cao, Từ Nhu Gia cũng ỉu xìu, đời trước nàng cao gầy, không nghĩ tới biến thành A Đào lại thành dáng lùn nhỏ, dung mạo khuôn mặt xinh đẹp nhưng tư thái nữ tử lại quá yếu! May mắn thay, thời điểm nàng ở trong cung, ngoại tổ mẫu lo lắng thân thể A Đào bởi vì còn nhỏ mà chịu khổ rồi liên lụy lưu lại mầm bệnh, cố ý kêu thái y thay nàng bắt mạch. Thái y nói thân thể nàng không sao, còn vóc dáng, có cô nương mười một mười hai tuổi mới bắt đầu lớn, hoặc có thể chờ mười lăm mười sáu tuổi, chỉ cần ăn đầy đủ chất, liền có thể tự nhiên lớn.
Liếc nhìn vạt áo của mình, Từ Nhu Gia quyết định phải ăn bồi bổ hơn mới được !
Ngoài việc chăm sóc tốt bản thân mình, Từ Nhu Gia cũng không quên nhiệm vụ ngoại tổ mẫu giao cho nàng. Tứ ca, Đại ca Chu Nghiêu là tranh đoạt hoàng vị. Nhị ca Chu Tuấn tương lai là một Vương gia phong lưu, một mực ngắm hoa bắt bướm, không có tiền đồ nhưng cũng tránh khỏi sau khi Chu Kỳ đăng cơ liền trả thù. Tam ca Chu dụ trước khi cữu cữu đăng cơ liền nhiễm bệnh chết...
Bởi vì đời trước Chu dụ luôn dùng ánh mắt âm trầm thăm dò nàng, bây giờ nàng biến thành A Đào, Chu dụ tựa hồ lại đem ánh mắt giống như rắn độc di chuyển đến gần, Từ Nhu Gia liền không muốn nhúng tay thay đổi số mệnh của hắn. Bất quá, hai năm nữa Chu Dụ mới nhiễm bệnh, Từ Nhu Gia tạm thời không muốn lo nhiều như vậy, quan trọng chính là Chu Nghiêu cùng Chu Kỳ. Anh em như thể chân tay, thời niên thiếu không bồi dưỡng, càng lâu càng phai nhạt. Chỉ là, làm thế nào để hai người này kéo đến cùng một chỗ?
Từ Nhu Gia suy nghĩ nát óc cũng không có nghĩ được cái gì tốt.
"A Đào, A Đào!"
Cái bàn trước mặt bị đập vang, Từ Nhu Gia bỗng nhiên hoàn hồn. Lục Nghi Lan trừng nàng:
"Nghĩ gì thế, gọi ngươi nửa ngày cũng không có phản ứng."
Từ Nhu Gia ngoài ý muốn nhìn Lục Nghi Lan. Cô nương mười lăm tuổi, cách ăn mặc ngày hôm nay rõ ràng là rất tỉ mỉ, đầu đội trâm hoa bằng trân châu, người mặc váy màu đỏ thuê hoa , đi giày vải bồi, cặp mắt đào hoa khác nào ngậm lấy hoa. Lục Nghi Lan thấy nàng chú ý tới trang dung của nàng ta, mặt khá nóng, nhưng vẫn giật giây nói:
"A Đào, nghe nói biểu ca biết thổi sáo, ngươi không phải mới mua một cái sáo ngọc sao, đi cầu biểu ca dạy ngươi đi?"
Từ Nhu Gia rốt cuộc hiểu rõ ý của Lục Nghi Lan, cô nương này là đang muốn đi tìm Chu Kỳ, nhưng không muốn tự mình đi. Vấn đề là, Từ Nhu Gia biết thổi sáo mà, coi như