Edit by Hạ Vi Lam
Chương 31:
Lúc Từ Nhu Gia cùng Lục Nghi Lan tách ra, Từ Nhu Gia ma xui quỷ khiến lại nghĩ đến Chu Dụ. Hôm qua nàng đi từ Đào Nhiên Cư ra, liền gặp được Chu Dụ. Nói thật, mặc dù Nhị ca Chu Tuấn phong lưu háo sắc làm người ta cảm thấy chán ghét, nhưng Chu Tuấn quang minh lỗi lạc, cũng sẽ không quá ép buộc ai, hai lần nàng tỏ thái độ với hắn, về sau, Chu Tuấn đều không tiếp cận nàng và Lục Nghi Lan.
Trái lại Tam ca Chu Dụ, ánh mắt hắn nhìn người giống như rắn độc, hung ác nham hiểm, âm lãnh đến nỗi Từ Nhu Gia không nghĩ tới việc Chu Dụ đối với nàng có tình cảm, mà là lo lắng Chu Dụ sẽ đánh mình.
Thanh danh của nữ tử là chuyện đáng sợ. Nếu như Lục Nghi Lan gặp phải Chu Dụ...
Từ Nhu Gia lập tức mang theo Ngọc Băng đi Đào Nhiên Cư. Kết quả là thấy một màn Trương Thuận bắt cóc Lục Nghi Lan. Từ đáy lòng lên đến đỉnh não, Từ Nhu Gia cảm thấy lạnh hết cả người, nàng không dám tưởng tượng nếu như mình không đến, Lục Nghi Lan sẽ có kết cục gì.
"Nhanh đi đến võ trường tìm Tứ Gia!"
Nơi đây âm u, cho nên Chu Dụ mới có lá gan lớn vậy, Từ Nhu Gia hơi tỉnh táo lại, lúc này mới phân phó Ngọc Băng. Tính toán thời gian, bọn họ hẳn là vừa tan lớp học võ không lâu, Chu Dụ mới tới đây, Chu Kỳ có lẽ đang đi trên đường về.
"Quận chúa muốn làm gì?" Ngọc Băng lo lắng Từ Nhu Gia sẽ gặp nguy.
Vẻ mặt Từ Nhu Gia giận dữ nói: "Nhanh đi tìm Tứ Gia ngay !"
Nàng coi như đánh không lại Chu Dụ, cũng có thể kéo dài chút thời gian, nếu kéo dài không được, biết nàng đã phái người đi gọi viện binh, Từ Nhu Gia cũng không tin Chu Dụ còn dám làm càn! Ngọc Băng lúc này mới cắn răng rời đi. Lo lắng Chu Dụ bắt Ngọc Băng, Ngọc Băng liền đổi góc.
Đối mặt với Từ Nhu Gia đang tức giận, Chu Dục nghiêng người, hướng Trương Thuận làm một dấu thủ thế. Trương Thuận ngầm hiểu, lấy bàn tay như lưỡi đao chém vào phần gáy của Lục Nghi Lan, tiểu cô nương vừa mới còn kịch liệt giãy dụa lập tức ngã xuống trong ngực hắn.
Cùng lúc đó, Từ Nhu Gia lạnh giọng uy hiếp nói:
"Tam ca, ta đã phái Ngọc Băng đi tìm tứ ca, ngươi lập tức thả tỷ tỷ ra ngay, sau đó ta có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Chu Dụ đứng tại chỗ, nói: "Biểu muội đang nói gì vậy? Ta vừa mới gặp biểu muội Nghi Lan ngã xuống đất ngất đi, tưởng nàng ta nhiễm bệnh nặng, nên mới bảo Trương Thuận đỡ nàng dậy, chuẩn bị đưa nàng ta đi tới Đào Nhiên Cư, biểu muội hẳn là hiểu lầm rồi nha?"
Hắn chặn Lục Nghi Lan sau lưng, Từ Nhu Gia nghĩ nghĩ, nói: "Nếu quả thật là như thế, liền xin tam ca đưa tỷ tỷ đi đến Đào Nhiên Cư."
Chu Dụ lại nghiêm mặt nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, hiện tại biểu muội tới đây, vẫn là ngươi đỡ nàng ta đi đi."
Nói xong, Chu Dụ lạnh giọng đối với Trương Thuận nói: "Còn không mau buông tay?"
Trương Thuận lập tức đem Lục Nghi Lan đang té xỉu ném trên mặt đất, động tác không chút nào ôn nhu.
Chu Dụ mong đợi nhìn về phía Từ Nhu Gia. Trong mắt hắn, Từ Nhu Gia chỉ là một nha đầu từ nông thôn có dung mạo giống quận chúa nên mới được phong hào, quả đắc chí gan to bằng trời, không có tâm cơ gì nhiều, hiện tại nàng quan tâm Lục Nghi Lan như vậy, thấy Lục Nghi Lan chật vật ngã xuống đất, Từ Nhu Gia nhất định sẽ xông lên đỡ Lục Nghi Lan. Đến lúc đó, hắn lại cùng Trương Thuận một người bắt một người.
Nữ tử coi trọng nhất chính là trong sạch, trước đó bởi vì Lão Tứ chạy tới nên thời gian mới ngắn đi, Chu Dụ cũng tự có thủ đoạn để hai cô nương này có oan không dám tố, từ nay về sau, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo hắn. Nghĩ đến tình hình kia, lòng bàn tay Chu Dụ đều phát nhiệt.
Nhìn Lục Nghi Lan ngã trên mặt đất không nhúc nhích, mặt mũi Từ Nhu Gia trắng bệch. Lục Nghi Lan vừa mới lúc nãy còn đang liều mạng giãy dụa, nhưng bây giờ lại hôn mê, hay là bị Trương Thuận giết người diệt khẩu rồi?
Từ Nhu Gia nhịn không được hướng chỗ Lục Nghi Lan chạy tới! Mắt thấy Từ Nhu Gia đã chạy đến gần bên hắn năm bước, Chu Dụ đang muốn động thủ, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc:
"Tam Gia, quận chúa, làm sao các ngươi đều ở nơi này vậy ?"
Chu Dụ quay người,