Edit by Hạ Vi Lam
Chương 37 :
Bởi vì Chu Kỳ quá lạnh nhạt, Từ Nhu Gia liền thối lui đến bên người huynh muội Lục Định, ba người cùng nhau nói chuyện phiếm. Chu Kỳ, Lục Định bị cấm túc ở Đào Nhiên Cư, nhưng bọn hạ nhân trong viện còn có thể đi ra bên ngoài đi lại, cho nên trong vương phủ có đại sự gì bọn họ đều có thể kịp thời biết được.
Lục thị giấu diếm mang thai nhiều tháng, cho nên Lục Định đầu tiên nghe nói muội muội cùng Bình Tây Hầu phủ thế tử Từ Diệu đính hôn trước. Lục Định còn nhớ rõ, muội muội tựa hồ rất không chào đón Từ Diệu, cảm thấy Từ Diệu là một người hung dữ. Dù sao nơi này đều là người trong nhà, Lục Định liền trực tiếp hỏi muội muội:
"Ngươi không phải không thích Từ thế tử sao, làm sao lại đồng ý hôn sự vậy ?"
Lục Nghi Lan vô thức nhìn về phía biểu ca đi đằng trước. Kỳ thật vừa mới lúc nãy nàng gặp Chu Kỳ, điều kỳ quái chính là, rõ ràng Lục Nghi Lan đã từng rất thích nhìn lén biểu ca, cách nửa năm gặp lại, nàng lại không có hân hoan nhảy cẫng lên. Nàng vốn cho rằng quên biểu ca sẽ cần thời gian rất dài, nhưng mà giờ này khắc này, biểu ca ở trong mắt nàng cũng chỉ là một biểu ca lạnh như băng.
"Ca ca đừng nóng vội, chúng ta về chỗ cô mẫu bên kia lại nói." Lục Nghi Lan ôn thanh nói.
Nhìn muội muội trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, Lục Định mười phần ngoài ý muốn. Đi được một khắc đồng hồ, đến Tiểu Nguyệt cư, Lục thị nâng cao cái bụng lớn ngồi ở phòng, nhóm hài tử vừa xuất hiện tại cửa sân trước, ánh mắt Lục thị liền rơi thật chặt vào con trai đang đidẫn đầu.
Cuối năm thoáng qua một cái, con trai liền mười bảy tuổi, cái dáng dấp này, xem ra nửa năm nay con trai ở bên kia cơm nước cũng không tệ lắm, chính là, khi còn bé còn có chút giống nàng, hiện tại làm sao càng nhìn càng thấy giống Thuần Vương rồi?
Hai mẹ con nhìn nhau, Chu Kỳ nhanh chóng quét mắt nhìn gương mặt mẫu thân. Mẫu thân đã ngoài ba mươi, khí sắc hồng nhuận, đôi mắt có thần, chắc là nửa năm này trôi qua coi như suôn sẻ, vui vẻ. Sau đó, ánh mắt Chu Kỳ liền rơi xuống phần bụng của mẫu thân.
"Con trai thỉnh an di nương, chúc di nương năm mới thân thể an khang, mọi việc như ý."
Vung lên vạt áo, Chu Kỳ quỳ xuống đất nói.
Cách nhiều năm như vậy lại mang thai một đứa bé, đối mặt với trưởng tử, Lục thị lại có chút thẹn thùng, lúng túng nói:
"Đứng lên đi đứng lên đi, ta không có gì tâm nguyện, mấy người các ngươi đều tốt là được."
Nói xong, nàng đi đến trước mặt con trai, xoay người muốn đỡ.
Chu Kỳ kịp thời đứng dậy, vững vàng nâng tay của mẫu thân. Chỉ một chút như vậy, vành mắt Lục thị liền đỏ lên. Năm đó nàng theo Thuần Vương, mặc dù chỉ là cái di nương, hàng xóm cũng đều ghen tị chua xót, ghen tị nàng được vào kinh hưởng phúc. Nhưng có mấy ai biết những quy củ trong vương phủ kia?
Nếu là ở nhà cũ, con trai mình sinh, nàng thích thì liền ôm một cái, giận con trai thì liền đánh một trận, thân thân nhiệt nhiệt đó mới là mẹ con, nhưng mà ở Vương phủ, con trai là tiểu vương gia, nàng chỉ là cái di nương, nếu dám đánh con trai liền phá hư quy củ, không thể đánh thì thôi, liền thân cận cũng không thể tùy tâm sở dục... Mẹ con cứ như vậy lãnh lãnh đạm đạm qua vài chục năm. Bây giờ con trai trưởng thành, chừng hai năm nữa đều muốn thành gia lập nghiệp, nàng ngay cả muốn ôm con trai đều không làm được.
"Vết thương trên người đều tốt lại rồi?" Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Lục thị nhìn chằm chằm sau lưng con trai hỏi.
Chu Kỳ: ...
Cái vị trí bị thương của hắn, mẫu thân hỏi như vậy thật sự thích hợp sao?
Lục Định, Lục Nghi Lan không hề nghĩ nhiều, khóe miệng Từ Nhu Gia giương lên, kém chút nữa liền bật cười. Nàng cố gắng chịu đựng, gương mặt cũng hơi nghẹn đỏ lên. Chu Kỳ liếc mắt qua, chú ý tới bộ dáng mặt đỏ bừng của Từ Nhu Gia, đáy lòng liền dâng lên một tia không cách nào hình dung được.
Lục Nghi Lan hết thảy đều như thường, nàng lại thẹn thùng cái gì?
"Vết thương nhỏ mà thôi, sớm đã không sao rồi."
Chu Kỳ âm thanh lạnh lùng nói, lập tức hỏi thăm Lục thị:
"Di nương dưỡng thai ổn chứ?"
Chủ đề liền trở về trên người Lục thị.
"Cô mẫu, ta cùng ca ca đi ra ngoài một chút." Sau một lát, Lục Nghi Lan nói khẽ.
Lục thị gật gật đầu, cháu gái sắp phải xuất giá rồi, hai huynh muội khẳng định có lời thân mật muốn nói. Sau khi huynh muội Lục Định rời đi, Từ Nhu Gia nghĩ mẹ con Lục thị nửa năm không gặp, khẳng định cũng nhẫn nhịn rất nhiều, liền mượn cớ nói:
"Cô mẫu, các ngươi trò chuyện tiếp, ta đi phòng bếp nhìn một cái , đợi lát nữa biểu ca lưu lại cùng một chỗ ăn sủi cảo nha?"
Nói xong, nàng cười nhìn về phía Chu Kỳ. Chu Kỳ liền nhớ tới lời nhắc nhở của nàng, mẫu thân lúc này cần bảo trì tâm tình vui vẻ. Cho nên, Chu Kỳ đồng ý. Từ Nhu Gia quay người đi. Nàng vừa đi, trong phòng lập tức trầm mặc lại. Chu Kỳ không có lời nào để nói, Lục thị xem xét con trai mặt lạnh, cảm thấy nàng nói cái gì con trai cũng sẽ không thích nghe.
Càng nghĩ, Lục thị càng không có gì để nói:
"Cái đứa bé trong bụng ta này, ngươi hi vọng là đệ đệ hay là muội muội?"
Chu Kỳ xác thực đã cân nhắc qua vấn đề này. Đệ đệ sẽ giống như hắn nuôi dưỡng ở tiền viện, có phụ vương an bài ma ma, quản sự nghiêm ngặt dạy bảo, nếu là muội muội...
Muội muội có thể bồi mẫu thân nói chuyện giải buồn, nhưng Chu Kỳ không cách nào tưởng tượng một muội muội giống như mẫu thân đều ngay thẳng, dễ xúc động, yêu trồng trọt sẽ như thế nào ở kinh thành, hẳn sẽ không có chỗ đứng trong đám quý nữ. Cho nên, Chu Kỳ hi vọng cái thai này là đệ đệ, nếu là đệ đệ, hắn có thể trông nom, muội muội sẽ rất xa cách.
"Đệ đệ hay muội muội đều được, con trai chỉ mong di nương bình an sinh sản." Chu Kỳ cụp mắt nói.
Mẹ con bình an, cái này mới là điểm trọng yếu nhất. Con trai khó được lúc nói ngọt, Lục thị trong lòng ấm áp, vui vẻ nói:
"Yên tâm, thể chất của nương rất tốt, nhưng người khác đều sinh một ngày một đêm, thời điểm nương sinh ngươi chỉ dùng ba canh giờ, ngươi đã nhanh như vậy, đứa nhỏ này sẽ còn nhanh hơn nữa."
Chu Kỳ mím môi, hắn cũng không muốn nghe những thứ này đâu . Hắn nhìn về phía Thu Cúc canh cửa ra vào:
"Bày cơm đi."
Thu Cúc ngay lập tức đi phòng bếp. Lục thị nhìn ra con trai không muốn cùng nàng ở một mình, yên lặng thở dài, nàng gọi người đi mời cháu trai cháu gái trở về. Điểm tâm là sủi cảo, Từ Nhu Gia một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ ăn, bỗng nhiên răng cắn phải một thứ gì cứng rắn. Nàng nhổ ra khăn, phun ra được một cái đồng tiền.
Từ Nhu Gia: ...
Lục thị thấy